“Chúa Giêsu ở trên núi xuống, đám đông lũ lượt theo Ngài. Một người cùi đến bái lạy Ngài!”.
Winston Churchill, người được tiếng là chính trực và tôn trọng những người đối lập. Năm cuối cùng tại vị, ông dự một buổi lễ. Sau ông vài hàng ghế, có hai người đang thì thầm, “Đó là Churchill!”. Họ nói, “Ông ấy đang già đi”; “Ông ấy nên từ chức”. Buổi lễ kết thúc, Churchill quay về phía hai người; đầy trân trọng, ông nói, “Thưa quý ông, họ cũng nói, ông ấy bị điếc!”.
Kính thưa Anh Chị em,
Hơn cả sự trân trọng thủ tướng Anh dành cho những người đối lập, Lời Chúa hôm nay tiết lộ một sự trân trọng thú vị tương tự, “Một người cùi đến bái lạy Chúa Giêsu”. Thật bất ngờ, chi tiết này giúp chúng ta khám phá sự ‘tôn kính’ của con người đối với Thiên Chúa; và bất ngờ hơn, sự ‘kính trọng’ của Thiên Chúa đối với con người!
Điều đầu tiên chúng ta lưu ý là Chúa Giêsu “chạm vào” người cùi. Đây là điều cấm kỵ, vì như vậy, Ngài bị coi là nhiễm uế. Nhưng Chúa Giêsu đã phá vỡ chuẩn mực đó để bày tỏ công khai sự ‘kính trọng’ hầu nói cho anh cùi và mọi người ‘phẩm giá bẩm sinh’ của anh. Thật thâm thuý khi chúng ta tự hỏi, “Vậy thì hành động nào được coi là ‘kính trọng’ hơn?”; “Việc anh ‘bái lạy’ Chúa Giêsu hay việc Ngài ‘chạm vào’ anh?”.
Và dẫu không cần so sánh hai hành vi này, nhưng sẽ rất hữu ích khi bạn và tôi suy gẫm về một sự thật sâu sắc rằng, Chúa Giêsu, Thiên Chúa Nhập Thể, đã bày tỏ sự ‘kính trọng’ đối với con người; ở đây, một người ô uế bị cộng đồng loại trừ. Không nghi ngờ gì nữa, Ngài không chỉ ‘kính trọng’ khi chạm vào anh, nhưng còn công khai bày tỏ lòng thương xót của Thiên Chúa dành cho anh.
Thật trùng hợp! Sự ‘kính trọng’ này còn được bộc lộ ở bài đọc thứ nhất. Thiên Chúa đã giữ lời hứa với Abraham, “Sara, vợ ngươi sẽ sinh cho ngươi một con trai”. Nhưng “Abraham cúi mặt cười, và nghĩ trong lòng rằng: ‘Già đã trăm tuổi mà còn có con được sao? Sara đã chín mươi tuổi sẽ sinh con ư?’”. Ôi, trước một Đấng “Không ai nhìn thấy mà không chết”; vậy mà Abraham dám cười! Phải chăng, vì Thiên Chúa đó quá yêu thương, quá ‘kính trọng’ vị tổ phụ? Và Ngài đã giữ lời với miêu duệ của kẻ kính tôn Ngài cho đến muôn đời như xác tín của Thánh Vịnh đáp ca, “Đó chính là phúc lộc Chúa dành cho kẻ kính sợ Ngài!”.
Anh Chị em,
“Một người cùi đến bái lạy Ngài”. Mỗi ngày, chúng ta bái lạy Chúa, bái lạy Thánh Thể; tất nhiên, sự tôn kính chúng ta dành cho Thiên Chúa là phải lẽ. Tuy nhiên, còn phải nhận ra rằng, Thiên Chúa luôn ‘kính trọng’ mỗi người chúng ta, dẫu bạn và tôi bất xứng hơn cả anh cùi! Mỗi ngày, Ngài đang chạm đến chúng ta qua các Bí Tích; đặc biệt, Bí Tích Thánh Thể. Vậy mà, không chỉ cúi mặt cười như Abraham, chúng ta còn ‘bôi mặt’ Ngài khi chúng ta phạm tội; khi chúng ta miệt thị, nhục mạ Ngài trong anh chị em mình.
Chúng ta quên rằng, tha nhân là chính Ngài. Người cùi hôm nay chỉ là ‘biểu tượng’ của nhiều loại người mà thế giới coi là ô uế và bị loại trừ, Chúa Giêsu muốn bạn và tôi ‘kính trọng’ họ đúng mức và triệt để. Khi làm vậy, chúng ta không biện minh cho khiếm khuyết hoặc tội lỗi của họ; nhưng vượt qua vẻ bên ngoài, chúng ta chân nhận ‘phẩm giá bẩm sinh’ của họ, vì họ cũng là con cái Chúa.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, cho con biết ‘kính trọng’ Chúa trong anh chị em con, dù họ thế nào, chỉ vì một lý do duy nhất, Chúa quá trân trọng và yêu thương con!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)