28 Tháng Ba 20241:20 CH(Xem: 18)
Sáng nay là Thứ Năm Tuần Thánh, tôi nhận được một cú điện thoại viễn liên của cô Agnes. Cô Agnes xin tôi cho cô địa chỉ một Dòng tu nào đó để cô xin 30 lễ cầu nguyện cho linh hồn Giuse là ba của cô vừa qua đời.
28 Tháng Ba 202412:51 CH(Xem: 22)
Ngày 26/3/2024 vừa qua, vợ chồng tôi đã tham dự buổi cầu nguyện cho linh hồn cụ Giuse, ba của cô Kim Anh. Cô Kim Anh lúc trước là xướng ngôn viên của Radio Giờ Của Mẹ. Cụ Giuse năm nay 89 tuổi. Một điều lạ lùng trong đời cụ là
28 Tháng Ba 202412:16 CH(Xem: 18)
Nguồn: Spiritdaily.com Khi Chúa Giêsu chết trên cây thánh giá thì trời đất bỗng trở nên tối đen. Đó là dấu hiệu Thiên Tính của Ngài. Tin Mừng Thánh Mattheu 27: 54 nói rằng:
26 Tháng Ba 20249:00 CH(Xem: 39)
Có một thanh niên trong giáo xứ đã chịu nhiều đau khổ trong cuộc sống hôn nhân. Anh ngậm đắng nuốt cay vì người vợ của anh rất hay nóng giận và hung dữ. Chị luôn nói những lời nặng nề khi chị không hài lòng về một điều gì đó.
23 Tháng Ba 20249:13 CH(Xem: 57)
Nguồn: Spiritdaily.com Cô Yamilexis Fernandez chia sẻ cảm nghiệm là cô nhận được ơn lành tìm thấy Chúa và được Chúa giải thoát khỏi tà thuật.
22 Tháng Ba 20245:00 CH(Xem: 62)
https://mysticpost.com/vincent-claims-he-was-dead-and.../ Điều quan trọng nhất là hãy yêu thương. Ông Vincent nói rằng điều chính yếu nhất là cần yêu thương mọi người dù là ở trong bất cứ trường hợp nào. Trên hết mọi sự là hãy ở trong tình yêu Thiên Chúa.
22 Tháng Ba 20244:12 CH(Xem: 54)
https://mysticpost.com/vincent-claims-he-was-dead-and-was-told-what-was-about-to-hit-earth-put-your-phones-away/ Ông Vincent tuyên bố rằng ông ấy đã từng chết rồi. Ông được báo cho biết về tình hình của trái đất. Ông bảo: "Hãy đặt điện thoại của bạn xuống!"
22 Tháng Ba 202412:05 SA(Xem: 66)
Nguồn: https://www.deunanube.com/prayer-of-life-offering-sister-natalia/ 1. LỜI CẦU NGUYỆN DÂNG ĐỜI SỐNG Lạy Chúa Giêsu kính yêu, trước sự Hiện Diện của Thiên Chúa Ba Ngôi, trước Nhan Thánh của Đức Mẹ Thiên Đàng và Triều Thần Thiên Quốc trên Trời, con xin dâng cuộc đời con theo như ý chỉ của Thánh Tâm Chúa Giêsu và Mẫu Tâm Vô Nhiễm Mẹ Rất Thánh Maria.
21 Tháng Ba 20246:41 CH(Xem: 74)
Nguồn: https://www.deunanube.com/prayer-of-life-offering-sister-natalia/ 1. Nữ Tu Natalie dâng hiến cuộc đời và những lời hứa của Thiên Đàng Trong năm Thánh Mẫu (1983-1984) Đức Trinh Nữ Maria nói với tôi rằng:
21 Tháng Ba 20245:09 CH(Xem: 71)
Nguồn: https://www.deunanube.com/prayer-of-life-offering-sister-natalia/ 1. Nữ Tu Natalie không được nhiều người trong Giáo Hội biết đến Nữ tu Natalie gửi những thông điệp cứng rắn đến cho Giáo Hội Công Giáo tại nước Hung Gia Lợi. Đó là những lời khuyên mọi người hãy rời khỏi những cung điện. Hãy làm việc thống hối. Hãy phân phát những của cải cho người...

SỰ HUYỀN NHIỆM CỦA CHUỖI MÂN CÔI #2

04 Tháng Mười 20189:40 CH(Xem: 1721)
cmc3SỰ HUYỀN NHIỆM CỦA CHUỖI MÂN CÔI #2

4. Chuyến vượt biên thành công


Ngày 5/12/1985, tôi và em trai lại lên đường vượt biên qua cửa Bình Đại mặc dù khi được thả ra từ trại lao động Thạnh Phú, Bến Tre, công an đã dằn mặt chúng tôi: tôi biết các anh sẽ lại ra đi, nhưng đi chỗ nào thì đi, đừng đi cửa Bình Đại kẻo mà khốn khổ. Điều đặc biệt trong chuyến này là khi mọi người có mặt đầy đủ trên ghe lớn, chủ ghe yêu cầu tất cả cùng lần một Chuỗi Mân Côi trong lúc khởi hành, phó dâng cuộc hành trình cho Đức Mẹ và khuyên mọi người tiếp tục cầu nguyện, lần Chuỗi Mân Côi

Ghe vượt thoát qua cửa Bình Đại an toàn, tuy nhiên đồ ăn không đủ vì ghe nhỏ chở lương thực không tới kịp. Nước uống là 1 thùng “phuy” nước sông bị rớt xuống biển sau một đợt sóng lớn. Do đó, trong suốt 7 ngày đêm, chúng tôi đói khát, nhiều khi phải liếm từng hạt sương đọng trên tấm ny-lông, có lúc rủ nhau cột dây nhảy xuống biển ngâm mình cho đỡ khát, không nghĩ tới có thể bị cá mập tấn công. Nhiều hôm sóng biển quá lớn, cao như những ngọn đồi chụp xuống chiếc ghe mong manh nhỏ bé; ghe leo lên ngọn sóng rồi chúi mũi xuống vực thẳm với tiếng ầm ầm suốt đêm ngày, không biết lúc nào sẽ bể ra từng mảnh. Nhiều người mê mệt nằm bất động, ai còn tỉnh thức thì lần chuỗi, đọc kinh. Có lúc tôi nghe như tiếng chuông nhà thờ văng vẳng đâu đây, đôi khi lại nghe như tiếng rất nhiều người lầm rầm đọc “Kính mừng Maria.... Sáng danh…”

Sang ngày thứ 6 thi sóng biển dịu lại, chúng tôi thấy xa xa 3 chiếc tàu khá lớn. Chủ ghe cột quần áo rách vào đầu cây sào giơ cao làm hiệu cấp cứu vì thực sự tất cả đều đói lả và khát khô cổ họng, một em bé 5 tuổi mới chết vì khát sau khi đã khóc ra rả suốt đêm qua. Ba chiếc tàu tiến lại từ từ và ngừng lại cách chúng tôi khoảng 50 thước. Đang hy vọng khi thấy nhiều người sắp chết, họ sẽ cho chúng tôi lên tàu đưa vào đất liền cấp cứu. Không ngờ một nhóm thủy thủ ở trần, quần cụt, lưng giắt dao găm nhảy xuống biển bơi sang lục soát vàng bạc, dây chuyền, hột xoàn, nhẫn, lại đập bể bàn thờ, cướp vàng của chủ ghe giấu trong đó, rồi bơi trở lại tầu của họ. Sau đó, cả 3 tầu lấy đà định tông bể chiếc ghe bé nhỏ của chúng tôi. Tất cả thanh niên đồng loạt nhảy sang bên hông ghe giơ tay cản lại trong khi đàn bà con gái chắp tay van xin. Thấy thế, 3 chiếc tầu ngừng lại, chuyển hướng ra đi sau khi đã liệng cho chúng tôi ít hộp cá, cơm thừa và mấy can nước. Tuy nhiên, khi trời sụp tối thì 1 chiếc trở lại có lẽ để hãm hiếp hoặc bắt đàn bà con gái mang đi, đồng thời giết hết đàn ông con trai như chúng thường làm khi gặp các tầu vượt biên trong thời gian đó. Thật may mắn, khi chúng trở lại thì cũng là lúc biển nổi sóng lớn. Chúng pha đèn đuổi bắt nhưng khi ghe chúng tôi ở trên ngọn sóng, thì chúng ở chân sóng, lúc chúng tôi dưới chân sóng thì chúng lại ở ngọn sóng, và cuộc rượt bắt cứ tiếp diễn như thế cả tiếng đồng hồ cho đến khi chúng bỏ cuộc.

Khoảng 3 giờ sáng, đột nhiên một vùng sáng rực hiện lên chân trời. Chúng tôi la lên vui mừng vì sau nhiều ngày lạc trên biển đói khát, hầu như kiệt sức, chúng tôi đang tiến vào đất liền, có lẽ Indonesia hay Singapore vì đã đi 7 ngày đêm. Chạy thêm 4 tiếng nữa, chúng tôi nhìn thấy bờ biển với những hàng cây thẳng tắp và những hàng ghế đá sắp xếp như công viên. Ghe tiến vào bãi biển. Một đàn dân chúng chạy ra xem, tôi hỏi đây là đâu. Một người trả lời: Thái Lan. Chủ tầu tỏ vẻ thất vọng, nói Thái Lan dữ lắm, xấu lắm, chúng cướp mình ngoài biển, không nên ở đây.

Trời đổ từng đợt mưa như trút nước. Ghe ngừng bên bãi biển và mỗi lần tôi nhảy xuống bãi lại bị dân chúng đẩy lên ghe. Phải đợi 1 giờ sau, cảnh sát trưởng Thái Lan mới xuất hiện. Anh hỏi chúng tôi: Ghe các anh có sao không ? Tôi trả lời: Không

-Máy móc có sao không?
-Không
-Xăng dầu có thiếu không?
-Không

-Vậy các anh cần gì?
-Chúng tôi không có đồ ăn.
Cảnh sát nói: chúng tôi cho đồ ăn, rồi các anh đi tiếp sang Mã-Lai, chỉ cách đây có 3 giờ chạy theo ven biển.

Mười lăm phút sau, cảnh sát cho người mang ra bao gạo 50 ký, ném xuống ghe chúng tôi, rồi cho một chiếc xuồng tam bản cột ghe chúng tôi vào sau đuôi, 3 thanh niên lực lưỡng (chúng tôi nhận diện là những tên đã cướp chúng tôi ngoài biển), reo hò lái xuồng kéo ghe chúng tôi ra biển

Tài công vừa mở máy chạy theo đã la to: Chết rồi ! Bể hộp số, không thể đi đâu được nữa. Lập tức tôi cũng la to bằng tiếng Anh: Dừng lại ! dừng lại ! Ghe chúng tôi bể hộp số rồi, không đi được nữa. 3 tên cướp tiếp tục reo hò, tăng tốc độ kéo ghe chúng tôi đi nhanh hơn. Bỗng nhiên một ý nghĩ nảy ra trong trí tôi: nếu tất cả ở lại trên ghe, chúng sẽ tiếp tục kéo ra khơi, chi bằng mình nhảy xuống bơi vào bờ, hy vọng chúng kéo ghe trở lại. Nghĩ là làm ngay, tôi nhảy xuống nước bơi vào bờ. Vừa lóp ngóp bò lên bờ thì dân chúng ùa tới, người thì cầm gậy, người cầm cuốc, viên chức thì súng dài trong tay, tất cả như muốn đập tôi chết. Tôi kêu thất thanh: Mẹ ơi ! chẳng lẽ Mẹ đưa con đến đất tự do để con chết ở đây sao. (Câu này tôi sẽ nhớ đến khi từ giã cõi đời). Rất may, cảnh sát trưởng chưa ra về. Mặt hầm hầm, anh hất hàm hỏi tôi: tại sao trở lại ? Tôi trả lời: ghe chúng tôi bể hộp số, không đi được nữa. Anh lẩm bẩm: Vô lý !

Đang lúc đó, tôi thấy Thảo, phụ máy, hớt hải chạy đến nói: chú ơi, cháu nhảy vội xuống biển bơi vào cho chú biết 3 tên cướp đang sàm sỡ mấy cô mấy bà, lục lạo khám xét. Chú nói cho ông cảnh sát hay. Tôi thưa cảnh sát những gì Thảo cho biết rồi nhìn ra bờ biển thì thấy ghe đang trở vào bến. Cảnh sát nói để anh sang xem hộp số có bể thật không, hay chúng tôi kiếm cớ không đi. Tôi bước theo cảnh sát, và tình cờ nhìn lại phía sau thì thấy xã trưởng với súng trường trên tay đang giơ chân “đá gió” vào mông tôi, chứng tỏ vào thời điểm đó, chính quyền cũng như dân chúng Thái Lan không ưa gì người tỵ nạn Việt nam nữa.

Sau khi kiểm soát máy móc, cảnh sát trưởng xác nhận họp số bể. Tuy nhiên, anh nói sẽ cho nhân viên xuống sửa rồi chúng tôi phải đi tiếp sang Mã Lai. Chúng tôi bị dẫn vào 1 dẫy nhà trên bãi biển để chờ sửa hộp số. 34 thuyền nhân chúng tôi mặt mày hốc hác, thân hình tiều tụy, quần áo rách nát sau 1 tuần lênh đênh trên biển cả. Hai thanh niên khiêng xác em bé 5 tuổi đặt ở giữa nhà. Đàn bà con gái nhiều người nằm vật trên nền nhà vì quá kiệt sức. Đàn ông con trai cũng không hơn gì, nhiều người cũng ngồi vật vã bên tường. Quang cảnh thật thê lương thảm não

Bên ngoài mây vần vũ, gió giật từng hồi, rồi những cơn mưa như trút nước đổ xuống liền nhau hơn. Cảnh sát trưởng đi tới đi lui chờ thợ cơ khí đến. Tôi rụt rè lên tiếng

-Anh à, đất nước Thái Lan đẹp quá. Từ ngoài nhìn vô, tôi thấy bờ biển đẹp như công viên bên nước tôi. Đất nước anh lại thật thanh bình, người dân hạnh phúc. Rồi nhìn anh chăm chú, tôi thêm: bộ đồng phục anh mặc trông đẹp và oai nghiêm quá. Anh học ở đâu ? Anh trả lời: tôi tốt nghiệp Đại học Bangkok. Tôi buồn rầu nói: tôi cũng tốt nghiệp Đại học Saigon nhưng số phận tôi khốn khổ như thế này từ khi Cộng Sản xâm chiếm Miền Nam Tự Do chúng tôi. Rồi tôi kể cho anh nghe sau khi mất Miền Nam, các sĩ quan và viên chức Miền Nam bị Cộng sản đầy đọa như thế nào. Anh chăm chú nghe, có lẽ đây là lần đầu tiên anh biết được chế độ Cộng Sản tàn ác, dã man và vô nhân đạo như vậy. Tôi nói thêm, chính vì thế, Hoa Kỳ và các nước đồng minh mới đến giúp chúng tôi chống lại Cộng Sản Miền Bắc; chính quân đội Hoàng gia Thái cũng đã gởi quân sang giúp chúng tôi. Tới đây, anh tỏ ra hiểu biết và thông cảm. Trên đây là những điều rất thật mà bây giờ nghĩ lại, không hiểu tại sao tôi có thể thốt ra trong hoàn cảnh như thế. Rồi đến đây thì tôi “phịa” ra: anh coi, chúng tôi không thể sống dưới chế độ Cộng Sản phi nhân nên đổi cả mạng sống để tìm Tự Do. Trong số những người ở đây, có bác sĩ, kỹ sư và nhiều người học thức, chúng tôi đều có thân nhân ở Hoa Kỳ, Úc và các nước bên Âu Châu, họ sẽ bảo lãnh cho chúng đi qua, chúng tôi không là gánh nặng cho Thái Lan đâu. Anh nhìn xem em bé đang nằm chết, đàn bà con gái, và ngay đàn ông con trai nhiều người cũng không còn sức nữa. Nếu anh bắt chúng tôi ra đi, chắc chắn phần lớn sẽ chết. Nếu anh nói 'YES', chúng tôi được sống và anh để đức lại cho con cháu, còn nếu anh nói 'NO', chúng tôi đành chết theo số mạng thôi. Đến đây, anh cảnh sát có vẻ suy nghĩ, rồi đột nhiên nói: OK, I accept you as refugees. Ôi sung sướng, tôi chưa bao giờ cảm thấy sung sướng như thế. Rồi anh hạ giọng: nếu ai có hỏi thì anh nói ghe các anh bị bể nhé. Các anh đợi ở đây, 2 giờ nữa sẻ có xe bus đưa các anh về tạm trú tại một ngôi chùa

Như vậy, sau 7 ngày đêm, chúng tôi tới Songkhla, miền cực Nam Thái Lan ngày 12 tháng 12 năm 1985. Cũng chính ngày này, 13 năm trước (1972), cụ thân sinh nhà tôi qua đời. Sự trùng hợp kỳ lạ này làm tôi cứ suy nghĩ: có phải cụ được chết lành, đã xin Chúa cho hộp số bể đúng nơi, đúng lúc để cứu chúng tôi? Tại sao chiếc ghe chạy 7 ngày đêm, máy móc không trục trặc, vào tới bến an toàn, rồi khi nổ máy chạy theo ghe nhỏ Thái Lan trở ra biển thì hộp số bể. Nếu hộp số không bể, chắc chắn tôi không nhảy xuống biển bơi vào bờ, ghe chúng tôi tiếp tục bị kéo ra khơi và chuyện gì sẽ xảy ra cho chúng tôi với 3 tên cướp có ý đồ xấu xa, hãm hiếp, cướp của, giết người như đã xẩy ra rất nhiều cho các ghe vượt biên trong thời điểm đó. Đúng hơn, tôi nghĩ chính vì những Chuỗi Mân Côi chúng tôi đọc khi ghe khởi hành cũng như trong suốt chuyến đi mà Đức Mẹ đã nghe tiếng kêu thất thanh của tôi: Mẹ ơi ! chẳng lẽ Mẹ đưa con đến đất tự do để con chết ở đây sao ? Hơn nữa, cảnh sát trưởng đã quyết định ngay từ đầu không chấp nhận chúng tôi, và luật Thái Lan không cho phép khi ghe thuyền, máy móc còn nguyên vẹn, vậy ai, nếu không phải Đức Mẹ mới có thể khiến anh ta đổi ý, phá luật lệ để chấp nhận chúng tôi dù việc này có thể gây nguy hại cho bản thân và địa vị của anh ta

Mặt khác, khi ghe chúng tôi vừa tới bến thì bão đang trên đường thổi tới với những cơn mưa như trút nước từng chặp đổ xuống. Rồi khi xe bus đưa chúng tôi về chùa tạm trú thì mưa và những trận cuồng phong bắt đầu nổi lên. Suốt mấy ngày đêm biển gào gió hú, cây cối gẫy đổ. Tôi có cảm tưởng Đức Mẹ ghìm bão lại để chúng tôi vào bờ an toàn

Mãi 25 năm sau, năm 2010, tôi mới biết ngày 12 tháng 12 là ngày Lễ Đức Mẹ Guadalupe là Nữ Hoàng của Châu Mỹ nói chung và của Hoa Kỳ nói riêng. Tôi muốn bật khóc khi nghĩ rằng từ Mỹ Châu, Đức Mẹ Guadalupe đã nhìn xuyên suốt qua Đại Dương, thấy con cái Mẹ đang lao đao 'giữa chốn ba đào nguy biến', Mẹ chận bão lại, hướng dẫn con cái vào tới bến yên hàn. Vì quả thật, nếu ghe chúng tôi chỉ chậm thêm 2, 3 giờ nữa, sẽ bị nhận chìm xuống đáy đại dương khi cơn bão ập tới

5. Đức Bà cứu kẻ liệt kẻ khốn (kinh cầu Đức Bà)

Ngày 5/10/1998 tôi bị bạo bệnh phải vô cấp cứu tại bệnh viện Baylor Garland, Texas. Sau khi xét nghiệm, bác sĩ lắc đầu, nói quá trễ. Nhà tôi và cháu trai, đang học Dược khoa, đến Nhà Thờ St. Augustine lần chuỗi cầu nguyện.

Chúng tôi ở trong khu vực không có người Việt nên phải đi lễ Nhà thờ St. Augustine cách khoảng 25 phút. Nhà thờ St. Augustine gồm 2 khu vực: nhà thờ chính và nhà nguyện ngăn cách bằng bức tường gạch, nhưng giữa bức tường có 1 ô vuông nhỏ bằng kính, từ nhà nguyên có thể nhìn sang nhà thờ chính. Nhà nguyện để Mình Thánh Chúa và có bàn thờ làm lễ. Đặc biệt có tượng Đức Mẹ Guadalupe trông dịu hiền và rất nhân từ. Nhà tôi kể lại:

Trước khi bước vào, dặn con cứ đi ba bước thì phải bái sấp mình xuống (tam bộ nhất bái) để tỏ lòng tôn kính Chúa. Hai mẹ con vừa bái sấp mình thì nghe tiếng piano đàn bài “Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình”. Nhà tôi ngạc nhiên thắc mắc tại sao Nhà thờ này gồm toàn giáo dân Mỹ và Hispanic, lại có người đàn bài Việt Nam. Chẳng lẽ văn phòng Nhà thờ có người Việt mở radio nghe bài “Lòng Mẹ” cho đỡ nhớ mẹ còn bên Việt nam. Nhà tôi hỏi: con có nghe bài hát Việt Nam không ?

-Con có nghe
-Con có biết bài gì không ?
-Có, bài “Lòng Mẹ”

Hai mẹ con cúi xuống bái sấp thêm 1 lần nữa thì nghe tiếng đàn lớn hơn. Nhà tôi liếc nhìn sang Nhà thờ chính thì qua ô kính, thấy 1 người mặc áo trắng, tóc uốn 'frigé' đang ngồi đàn, có bản nhạc trên giá đàn. Hai mẹ con vội ra khỏi nhà nguyện, chạy nhanh sang Nhà thờ thì không thấy người ngồi đờn đâu cả. Hỏi 2 người đang dọn bàn thờ (cây đàn piano kê gần bàn thờ, phía bên phải từ cửa chính đi lên), họ trả lời không hề thấy ai ngồi đàn.

Đúng là sự kiện không sao cắt nghĩa được: hai người (chứ không phải một người mà nói tưởng tượng ra) cùng nghe tiếng piano đàn bài 'Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình' trong một Nhà Thờ Mỹ không có giáo dân Việt Nam, lại nhìn thấy người ngồi đàn mặc áo trắng, với bản nhạc trên giá.

Sau khi bình phục về nhà nghe kể lại, tôi ngạc nhiên suy nghĩ tại sao trong hàng ngàn bài hát Việt Nam, Đức Mẹ lại chọn bài 'Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình' để nói lên lòng Mẹ thương chúng tôi. Không cầm được nước mắt, tôi đã kêu lên:

“Lạy Mẹ Guadalupe, ngày 12 tháng 12 năm xưa, bên kia bờ Thái Bình Dương, Mẹ đã cứu con khỏi chìm trong sóng dữ, Mẹ đã ghìm bão lại cho con kịp vô bờ, Mẹ đã khiến cảnh sát Thái Lan thay đổi quyết định xua đuổi con, Mẹ đã đem con về làm thần dân của Mẹ là Nữ Vương Mỹ châu và Mỹ quốc, Mẹ lại hiển linh cứu sống con qua cơn bệnh nguy hiểm ngặt nghèo. Muôn muôn đời con xin cảm tạ Mẹ, và 'Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình', xin thương con cho trót". Cũng từ ngày đó, tất cả con cái tôi, khi thi vào các trường chuyên môn đều đến Nhà nguyện St. Augustine có tượng Đức Mẹ Guadalupe cầu nguyện và được Mẹ nhận lời.

Năm 2003, con gái thứ 3 của tôi sinh trai đầu lòng tại thành phố Pittsburrg, PA. nơi cháu làm việc và chồng thực tập bệnh viện. Được 6 tuần thì cha mẹ đem cháu bé đi lễ. Nhiều người đến chúc mừng và nựng cháu bé. Không may, vì đó, cháu bị nhiễm rota virus hệ thống tiêu hóa, ruột sưng, tiêu chảy. Ngày đầu cháu tiêu chảy 3 lần, ngày thứ hai 4 lần, rồi cứ 2 giờ 1 lần, 20 phút 1 lần, sữa đổ vô miệng chưa kịp tiêu hóa đã ra hậu môn, tiêu ra chỉ còn nước, mà nước trong cơ thể cũng không kịp thay thế. Chỉ trong 2 ngày, cháu sụt 3 lbs, cháu kiệt quệ thực sự, không còn bú được nữa, phải chuyền nước biển và các chất dinh dưỡng qua mạch máu, nhưng mạch lại quá yếu hoặc bị rối loạn, không tìm ra chỗ cắm kim chuyền vào. Sau cùng bác sĩ chuyên về mạch máu phải cắt chỗ nối cánh tay với bắp tay, bắp chân, v.v., để tìm chỗ chuyền nước biển và chất dinh dưỡng. Tội nghiệp tay chân và khắp nơi trên thân mình cháu bé đều có vết cắt xẻ để tìm mạch máu. Mồi lần chích mũi kim là cháu khóc ré lên rất thảm hại, nghe xé ruột, tuy vậy, tình trạng cũng không mấy thấy khả quan. Mọi người hầu như đã tuyệt vọng.

Từ khi con gái có bầu, nhà tôi đã bỏ 'job' dạy học lên phụ. Khi cháu bé nhập viện thì công tác của bà là túc trực bên giường cháu vì cha mẹ phải đi làm, đi học. Trong khi cháu trên giường vật lộn với bệnh thì Chuỗi Mân Côi không rời tay của bà. Khi được đổi ca về nhà, bà càng nóng ruột như lửa đốt. Tôi nghe kể lại một hôm ở nhà, nghe tin cháu bé ngày càng suy sụp, nhà tôi đã quỳ trước ảnh Đức Mẹ giang tay đọc 6 Chuỗi Mân Côi. Liền sau đó, nghe như trong trí có tiếng nói: Mẹ cứu nó! Lập tức nhà tôi gọi vào bệnh viện thì con gái vui mừng nói bác sĩ cho biết đã thấy tiến triển. Bé nằm điều trị trong bệnh viện 3 tuần thì bình phục. Điều ngạc nhiên là không thấy bệnh viện gởi 'bills' đòi tiền. Khi gọi hỏi thì được trả lời: 'everything has been taken care of'. Hiện nay cháu rất mạnh khỏe. Một hôm có Cha Dòng Chúa Cứu Thế đến dâng Thánh lễ tại nhà. Trước mặt hàng trăm người trong dòng họ: ông bà cố, ông bà nội ngoại, cha mẹ, chú bác cô dì, con cháu...tụ họp, Cha hỏi đám trẻ ai muốn đi tu, tôi thấy duy nhất cánh tay của cháu được Đức Mẹ cứu, giơ lên. Cầu xin được như vậy.

Năm 2006, con gái vừa nói trên sinh thêm một cháu gái. Khám bệnh ngày thứ 2 sau khi sinh, bác sĩ thấy nhịp tim không bình thường (murmur), cần theo dõi. Khi chụp hình và siêu âm thì khám phá ra tim có 3 lỗ bẩm sinh, 3- 4 tuần sau phải giải khẫu khâu bít lại và có thể phải giải phẫu nhiều lần. Nghe vậy, ai cũng buồn phiền, ái ngại.

Tôi đưa ý kiến tất cả gia đình đem cháu bé đến Nhà nguyện St. Augustine, lần Chuỗi Mân Côi xin Đức Mẹ thương cứu chữa.

10 giờ sáng thứ Bảy, chúng tôi họp mặt đông đủ tại Nhà nguyện St Augustine lần Chuỗi Mân Côi. Tôi đặt chiếc nôi cháu nằm ngay dưới chân Đức Mẹ Guadalupe trong khi mọi người tiếp tục lần Chuỗi. Mới đọc xong 3 chục kinh thì bỗng nghe cháu bé khóc thét lên. Tôi nghĩ có lẽ Đức Mẹ cứu chữa nó. Mà đúng như vậy, đã nhiều lần chụp siêu âm, nhịp tim cháu bé bình thường và 3 lỗ trong tim hoàn toàn biến mất.

Còn nhiều sự kiện khác mà nhờ Chuỗi Mân Côi Đức Mẹ đã cứu tôi phần xác, nhất là về phần hồn, hoặc báo mộng cho chúng tôi những việc sẽ xẩy đến như trường hợp điển hình sau đây.

Năm 1977, nhà tôi sinh con gái út trong hoàn cảnh chung của Miền Nam sau ngày mất nước, vô cùng khốn khổ và thiếu thốn, luôn luôn sống trong lo âu với tương lai mịt mờ. Tôi không ở nhà, mải lo tìm đường vượt biên. Trong suốt 2 tháng ở nhà nuôi con, nhà tôi liên miên, ngày cũng như đêm, lần Chuỗi Mân Côi xin Đức Mẹ thương giúp. Một buổi chiều vừa ôm con vừa lần chuỗi trong âu lo tuyệt vọng, nhà tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay và trong giấc mơ, thấy Đức Mẹ thật đẹp, mặc áo trắng, thắt đai xanh, đầu đội triều thiên, tuổi trạc 60 nhưng không một vết nhăn trên khuôn mặt. Đức Mẹ đi trên tấm ván bắc qua 2 cây sồi, bên dưới có anh trai nhà tôi và vợ (vượt biên trước qua Dallas, Texas) đang đi qua lại. Đức Mẹ giơ ngón tay trỏ, chỉ thẳng vào nhà tôi nói: thế nào con cũng được 'đi ra khỏi nước'. Khi tỉnh dậy, nhà tôi nghĩ Đức Mẹ nói: “Thế nào”, chắc phải gian khổ lắm mới đi được.

Có 2 chi tiết cho thấy đây là Đức Mẹ báo mộng cho biết. Trước hết, Đức Mẹ trạc tuổi 60, khác với tranh ảnh đã in vào trí óc chúng ta từ nhỏ, vẽ Đức Mẹ tuổi 16-20.

Thêm nữa, Đức Mẹ dùng chữ “đi ra khỏi nước”, từ ngữ mà người Miền Nam không bao giờ nói để chỉ việc xuất ngoại hay xuất cảnh. Cách nói này không bao giờ có trong đầu óc nhà tôi, một người miền Nam, để có thể gợi lên trong giấc mơ. Thực tế, như đã mô tả ở trên, phải rất gian khổ tôi mới vượt biên thành công và người anh rể “năn nỉ” tôi qua định cư ở Dallas, Texas, mặc dù cố vấn Mỹ trong trại mà tôi thông dịch những tháng ở trại tỵ nạn, nói sẽ tìm cho một tôi một tiểu bang tốt nhất để định cư. Tôi đã từ chối đơn bảo lãnh của anh rể, nhưng sau cùng, vẫn phải miễn cưỡng từ chối đề nghị của cố vấn Mỹ để qua định cư tại Dallas, Texas, sống với gia đình anh chị trong thời gian đầu như đã được báo mộng năm xưa.

Trên đây là những sự kiện rất thật mà tôi đã trải qua. Tất cả là để minh chứng sự linh nghiệm của Chuỗi Mân Côi. Quả thực, Chuỗi Mân Côi đã cứu giúp tôi trong suốt cuộc đời tôi.

Để kết thúc bài này, xin kể thêm câu truyện của 1 người bạn, ông Nguyễn Đăng Đệ, giáo sư Pháp văn Khu học chánh Dallas.

Gs. Đệ xuất thân từ gia đình Phật tử nhưng học trường Tabert Saigon nên thông hiểu giáo lý Công Giáo và đã trở lại đạo. Rất nhiều lần Gs. Đệ khuyên mẹ già trở lại Công Giáo, nhưng cụ một mực từ chối, lấy lý do khi chết, cụ phải về với ông bà, còn theo Công Giáo tức là bỏ ông bà tổ tiên. Sau cùng, biết mẹ thương yêu mình hơn tất cả anh chị em trong gia đình, Gs. đã dùng chính tình thương để thuyết phục cụ. Gs. nói: thưa mẹ, nếu mẹ thực sự thương con và muốn ở bên con như bây giờ thì mẹ phải đi cùng đường với con. Nếu mẹ không trở lại Công Giáo với con thì sau này mẹ con mình sao gặp nhau được, mẹ đi đường mẹ, con đi đường con. Gs. Đệ cho biết, sau một thời gian dài với ý tưởng đó lặp đi lặp lại, cụ dần dần xiêu lòng và khi thấy Gs. Đệ 'lần hạt', tay cầm chuỗi Mân Côi (hơi giống xâu chuỗi nhà Phật), cụ tò mò rồi muốn học 'câu kệ' mà con trai 'cưng' của cụ đang đọc. Nhờ vậy, Gs. Đệ đã có cơ hội dạy cụ đọc kinh 'Kính mừng Maria...' và giải thích cho cụ. Từ đó, mặc dù chưa hẳn tin, mỗi tối, sau khi trò truyện nhắc lại những kỷ niệm xa xưa, cụ lại ngồi bên con và hai mẹ con xướng đáp : 'Kính mừng....Thánh Maria'.

Rồi một buổi tối tháng 5, dưới ánh đèn điện trên bàn thờ, trong khi hai mẹ con đang đối đáp lời kinh như mọi khi, cụ chợt ngừng lại hỏi con: Đệ à, tại sao khi đọc chục kinh vừa rồi, mỗi lần mẹ đọc 'Kính mừng Maria' thì thấy tượng Đức Mẹ gật đầu, có phải con mắt mẹ bị đục mờ không ? Gs. Đệ cho biết: mặc dù hết sức ngạc nhiên, ông nhận ra ngay đây là dấu lạ Đức Mẹ ban thêm Đức Tin cho cụ, và cũng xuyên qua đó, cho chúng ta ý thức được rằng mỗi lần chúng ta đọc 'Kính mừng Maria' là Đức Mẹ đều có NGHE và 'gật đầu nhận' mặc dù chúng ta thường đọc một cách 'vô tâm', hầu như theo thói quen.

Trần Văn Huyến
Tháng Đức Mẹ Mân Côi 2015