Một nụ cười bao dung có sức mạnh thay đổi một đời người
Có một chàng trai trẻ ôm ấp hoài bão được trở thành diễn viên. Năm 1993, anh đã từ giã miền quê nhỏ bé để ghi danh vào học viện điện ảnh. Sau khi bị loại khỏi vòng sơ khảo, anh buộc phải lang thang khắp thành phố làm diễn viên quần chúng. Khi được tham gia một bộ phim trong vai quần chúng, anh mừng rỡ khôn xiết. Mặc dù chỉ có một vài giây xuất hiện trước ống kính, anh vẫn cố gắng làm hết sức mình.
Nhưng có một sự cố xảy ra ngoài ý muốn, trong lúc quay phim, chàng trai trẻ đã bất cẩn đụng phải nam diễn viên chính. Khi đạo diễn nhìn thấy, ông không nén được cơn giận nên đã chỉ thẳng vào mặt anh rồi mắng rằng:
“Cậu không có mắt ư, một diễn viên quần chúng lại không có mắt như vậy à!”.
Chàng trai trẻ sợ hãi vội vàng xin lỗi, và gắng sức giải thích sự vô ý của mình. Người diễn viên chính không hề tỏ ra khó chịu mà chỉ đi đến bên cạnh, mỉm cười và vỗ nhẹ lên vai anh rồi nói:
“Chúng ta đều là diễn viên cả, trong lúc quay phim đụng phải nhau cũng là chuyện khó tránh, anh không cần phải để tâm quá như vậy”.
Câu nói của người bạn diễn như một luồng nhiệt ấm áp sưởi ấm trái tim anh. Đây cũng là lần đầu tiên anh được người khác gọi là “diễn viên”, điều ấy khiến anh vô cùng cảm động. Những diễn viên khác chứng kiến sự việc này đều tỏ ra ngạc nhiên, ai cũng hỏi rằng:
“Cậu ta đụng phải anh, đạo diễn thay anh quở mắng cậu ta mấy câu cũng không có gì đáng trách. Anh đâu cần phải an ủi cậu ta như thế”.
“Không, không”, diễn viên chính xua tay nói: “Tuy cậu ấy đụng phải tôi, nhưng cậu ấy cũng đâu cố ý. Nếu tôi tức giận thì tôi chẳng phải là người nhỏ nhen sao? Không nổi cáu với người khác một cách vô ý, đây cũng là tôn trọng tối thiểu giữa người với người đó thôi!”
Chàng trai trẻ kinh ngạc nhìn diễn viên chính hồi lâu không nói được lời nào, anh thầm hạ quyết tâm từ nay trở đi phải làm một diễn viên thật sự. 10 năm sau, chàng diễn viên quần chúng ngày nào đã được đảm nhận vai chính trong một bộ phim đình đám, vai diễn cũng đưa anh đến với giải thưởng kỳ lân vàng tại liên hoan phim Tokyo. Cũng trên con đường diễn xuất sau này, anh đã liên tiếp được trao nhiều giải thưởng danh giá.
Anh chính là Quách Hiểu Đông, một chàng trai trẻ xuất thân từ vùng quê miền núi.
Ngày nay, có nhiều danh nhân tên tuổi trên vũ đài công nghệ, hay các nghệ sĩ tiếng tăm trong giới điện ảnh và truyền hình đã trở thành cái tên được nhiều người mến mộ. Nhưng ít ai biết rằng, con đường đến thành công của họ có thể bắt đầu từ những câu chuyện thật giản dị về tình người, tình đời. Và người truyền cảm hứng trong những câu chuyện ấy có lẽ mãi mãi sẽ chỉ là những cái tên vô danh không ai còn nhớ tới.
Như Khổng Tử từng nói: “Quân tử học đạo tắc ái nhân”, bậc quân tử thấu hiểu đạo lý cần làm được điều giản dị nhưng căn bản này, đó là yêu thương muôn người. Điều tuyệt vời nhất mà họ để lại cho cuộc đời này chính là dùng phẩm hạnh tốt đẹp của mình để cảm hóa lòng người, dùng thái độ bao dung khiêm nhường để thay đổi cuộc đời…
Có một chàng trai trẻ ôm ấp hoài bão được trở thành diễn viên. Năm 1993, anh đã từ giã miền quê nhỏ bé để ghi danh vào học viện điện ảnh. Sau khi bị loại khỏi vòng sơ khảo, anh buộc phải lang thang khắp thành phố làm diễn viên quần chúng. Khi được tham gia một bộ phim trong vai quần chúng, anh mừng rỡ khôn xiết. Mặc dù chỉ có một vài giây xuất hiện trước ống kính, anh vẫn cố gắng làm hết sức mình.
Nhưng có một sự cố xảy ra ngoài ý muốn, trong lúc quay phim, chàng trai trẻ đã bất cẩn đụng phải nam diễn viên chính. Khi đạo diễn nhìn thấy, ông không nén được cơn giận nên đã chỉ thẳng vào mặt anh rồi mắng rằng:
“Cậu không có mắt ư, một diễn viên quần chúng lại không có mắt như vậy à!”.
Chàng trai trẻ sợ hãi vội vàng xin lỗi, và gắng sức giải thích sự vô ý của mình. Người diễn viên chính không hề tỏ ra khó chịu mà chỉ đi đến bên cạnh, mỉm cười và vỗ nhẹ lên vai anh rồi nói:
“Chúng ta đều là diễn viên cả, trong lúc quay phim đụng phải nhau cũng là chuyện khó tránh, anh không cần phải để tâm quá như vậy”.
Câu nói của người bạn diễn như một luồng nhiệt ấm áp sưởi ấm trái tim anh. Đây cũng là lần đầu tiên anh được người khác gọi là “diễn viên”, điều ấy khiến anh vô cùng cảm động. Những diễn viên khác chứng kiến sự việc này đều tỏ ra ngạc nhiên, ai cũng hỏi rằng:
“Cậu ta đụng phải anh, đạo diễn thay anh quở mắng cậu ta mấy câu cũng không có gì đáng trách. Anh đâu cần phải an ủi cậu ta như thế”.
“Không, không”, diễn viên chính xua tay nói: “Tuy cậu ấy đụng phải tôi, nhưng cậu ấy cũng đâu cố ý. Nếu tôi tức giận thì tôi chẳng phải là người nhỏ nhen sao? Không nổi cáu với người khác một cách vô ý, đây cũng là tôn trọng tối thiểu giữa người với người đó thôi!”
Chàng trai trẻ kinh ngạc nhìn diễn viên chính hồi lâu không nói được lời nào, anh thầm hạ quyết tâm từ nay trở đi phải làm một diễn viên thật sự. 10 năm sau, chàng diễn viên quần chúng ngày nào đã được đảm nhận vai chính trong một bộ phim đình đám, vai diễn cũng đưa anh đến với giải thưởng kỳ lân vàng tại liên hoan phim Tokyo. Cũng trên con đường diễn xuất sau này, anh đã liên tiếp được trao nhiều giải thưởng danh giá.
Anh chính là Quách Hiểu Đông, một chàng trai trẻ xuất thân từ vùng quê miền núi.
Ngày nay, có nhiều danh nhân tên tuổi trên vũ đài công nghệ, hay các nghệ sĩ tiếng tăm trong giới điện ảnh và truyền hình đã trở thành cái tên được nhiều người mến mộ. Nhưng ít ai biết rằng, con đường đến thành công của họ có thể bắt đầu từ những câu chuyện thật giản dị về tình người, tình đời. Và người truyền cảm hứng trong những câu chuyện ấy có lẽ mãi mãi sẽ chỉ là những cái tên vô danh không ai còn nhớ tới.
Như Khổng Tử từng nói: “Quân tử học đạo tắc ái nhân”, bậc quân tử thấu hiểu đạo lý cần làm được điều giản dị nhưng căn bản này, đó là yêu thương muôn người. Điều tuyệt vời nhất mà họ để lại cho cuộc đời này chính là dùng phẩm hạnh tốt đẹp của mình để cảm hóa lòng người, dùng thái độ bao dung khiêm nhường để thay đổi cuộc đời…