
Xưa nay gì cũng thế, giầu sang phú quý, quyền cao chức trọng, luôn được coi là vinh dự, là niềm vui hạnh phúc ở đời này. Biết bao những mơ ước tan thành mây khói: kiếm củi 3 năm thiêu rụi một giờ ; không thiếu những thành quả đến bất ngờ như mơ: mèo mù gặp cá rán. Cuộc đời trớ trêu, vui buồn lẫn lộn, tốt xấu khó lường, cũng vì thế mà chúng ta thấy xuất hiện những cụm từ: số giầu sang, số đỏ, số khổ, số ăn mày, số con rệp: chó cắn áo rách ! Công bằng mà nói, ở hoàn cảnh giầu nghèo, tài giỏi thấp hèn, ai cũng có cơ hội để đi trọn hành trình đời người cách tốt nhất. Số đen, số hưởng, số làm vương làm tướng, cũng chỉ là cách nói mỗi người, mỗi hoàn cảnh, tuy khác nhau, nhưng tất cả đều hướng tới hạnh phúc ở phía trước.
Kinh nghiệm cho thấy: người làm cha, làm chồng, người làm vợ, làm mẹ, người làm linh mục, tu sĩ, đều chung một mơ ước hoàn thành xuất sắc chức vị, ơn gọi của mình. Đức Giêsu tại hội đường năm xưa, Ngài đọc kinh thánh, chia sẻ, mọi người thán phục vì khả năng phong phú, vì trong sứ mạng của Ngài đầy tình yêu Thánh Thần. Đức Giêsu luôn thao thức kiện toàn sứ mạng Chúa Cha uỷ thác, muốn được hiệp thông để xây dựng quê hương, mang lại ấm no hạnh phúc trong tình yêu Chúa và tha nhân. Sứ mạng của Đức Giêsu bị dân làng từ chối, khó khăn chung cho những việc bác ái tông đồ: bị xúc phạm, chống đối, bị lên án, đóng đinh, làm tổn thương đến tình yêu thương của Thiên Chúa.
Mơ ước được giầu sang, ước muốn tài giỏi đức độ không phải là sai ; người giầu cũng phải khóc, Con Thiên Chúa còn bị từ chối, bị xúc phạm, quả thật ai cũng “khô hỏi khổ”, hoàn cảnh, sứ mạng nào cũng là tê tái, là thập giá. Nhiều người đặt câu hỏi tại sao Đức Giêsu không đáp ứng nhu cầu của những người đồng hương ? Cần phải có điều kiện nào Đức Giêsu mới thực hiện phép lạ, cần sử dụng khả năng hiểu biết thế nào để gọi là hợp lý, là đang sống tốt đạo đẹp đời ? Con người có nghĩa có tình, hẳn sẽ hiểu: không nhận ra Đức Giêsu là Chúa, không cảm nhận được những gì mình đang có là ơn ban, nhất định không phải vì ta khờ dại, túng thiếu vật chất, tinh thần, mà do ta chưa đủ khiêm tốn, thiếu quyết tâm chọn lựa.
Dân làng Nazarét không nhận ra Đức Giêsu là tình yêu đến từ Thiên Chúa, chỉ vì họ quá tự tin là họ biết lý lịch Đức Giêsu là con bác thợ mộc, nên dù được nghe, được nhìn, được gặp Đức Giêsu, họ vẫn chẳng thể nhận ra Con Thiên Chúa đang ở giữa họ. Đồng ý rằng, Đức Giêsu có ý thức: bụt chùa nhà không thiêng, Ngài dư biết điều đó, Ngài còn trưng dẫn 2 câu chuyện thời cựu ước nhằm nói lên: phép lạ tình yêu thương đến từ Thiên Chúa, không do công trạng của con người. Khó khăn chung của người đời là thích được phép lạ, thích được vật chất ; nơi Đức Giêsu, Ngài có ý hướng con người tới việc nhận lãnh đức tin, dẫn dắt con người tới hạnh phúc, đạt tới ơn cứu độ. Khó khăn riêng của người đồng hương năm đó là họ chỉ nghĩ Đức Giêsu là con bác thợ mộc, vì thế mà niềm tin, phép lạ chữa bệnh xác hồn không thể xảy ra, còn kéo theo những tư tưởng xúc phạm đến Thiên Chúa họ tin thờ !
Sứ mạng người môn đệ Đức Giêsu hôm nay vẫn nhiều gian truân, mang gương sáng đức tin đến, mang tình yêu Chúa đến, họ dửng dưng bất cần ! Thứ mà người đời mơ ước vẫn là tiền của vật chất, là phép lạ chữa được bệnh tật, là đáp ứng cho họ nhu cầu hạnh phúc ở hiện tại này. Bậc làm cha mẹ hôm nay cũng đang đối diện nhiều thách thức: con cái hư hỏng, chúng thích tự do suy nghĩ, tự do học tập, phóng khoáng hưởng thụ, không muốn bố mẹ xen vào chuyện riêng tư ! Kẻ làm con lại đổ lỗi cha mẹ cổ kính, hời hợt với con cháu, ích kỷ thích cấm đoán, muốn áp đặt con cháu hãy vui với phận mình: ở chùa quyét lá đa ! Đức Giêsu yêu nhiều, Ngài đau khổ nhiều, dân Do-thái năm xưa mong chờ phép lạ, đòi hỏi đặc quyền được yêu thương, do đó họ nghi ngờ Đức Giêsu, và càng rối rắm, xa cách tình yêu Thiên Chúa.
Tại một vùng hẻo lánh, có một quân nhân mang hình ảnh xấu xí vì chiến tranh, ai nhìn anh ta cũng đầy khinh bỉ, hoặc né tránh được càng xa càng tốt. Rồi khi quân nhân đó chết, người ta vô cùng ngạc nhiên tìm thấy tờ di chúc trong hộc bàn: “tôi xin gởi 1.000 USD này cho bé Kitty”. Vì bao năm nay, mọi người nhìn tôi khinh bỉ, nhưng bé Kitty luôn mỉm cười khích lệ mỗi khi bé nhìn thấy tôi. (Nụ cười đáng giá. Trích trong tuyển tập truyện hay Phương Tây). Một nụ cười tưởng dễ lắm, vậy mà chỉ có em bé Kitty làm được ! Người đau khổ vì bệnh tật, vì tai nạn chiến tranh, mơ ước “cỏn con” của anh là được người đời mỉm cười cảm thông, nhưng không hề dễ ! Tục ngữ có câu: ma không thương người ốm, kẻ trộm cũng không nể người nghèo. Rõ ràng ai cũng khổ, ai cũng phải tỉnh, phải đủ khiêm tốn để cậy trông tình yêu thương của Chúa, của đồng loại trợ giúp, hầu có thể chu toàn sứ mạng tông đồ của mình xứng hợp với thánh ý Chúa. Amen.
Lm. Jos. DĐH.