18 Tháng Tư 20249:08 CH(Xem: 24)
Nguồn: Childrenofmedjugorje.com Cố LM Don Dolindo có những cảm nghiệm rất hay. Khi còn nhỏ, ngài chịu nhiều sự bách hại và khổ đau. Bằng cách nào mà ngài đã cố gắng ngửng đầu cao lên khỏi bể nước và luôn vui vẻ? Chúa Thánh Thần đã khơi nguồn cảm hứng cho ngài với lời cầu nguyện đơn sơ như sau:
18 Tháng Tư 20248:35 CH(Xem: 22)
Nguồn: Childrenofmedjugorje.com Lúc gần đây có nhiều người biết đến hiện tượng: "Padre Pio of Naples", đó là điều mô tả về cố linh mục Don Dolindo Ruotolo. Ngài qua đời vào năm 1970, chỉ hai năm sau khi Padre Pio qua đời vào năm 1968. Ngài đang làm việc một cách hữu hiệu từ Thiên Đàng. Ngài an ủi, dỗ dành, chữa lành cho rất nhiều người khỏi chứng bịnh lo âu,
18 Tháng Tư 20247:58 CH(Xem: 16)
Nguồn: Childrenofmedjugorje.com Có một gương sáng lớn nhất, đó là chính Chúa Giêsu. Kẻ dữ độc ác đã đóng đinh Chúa Giêsu, Con Chí Thánh của Chúa Cha ở trên cây thánh giá. Lúc đó, Satan nghĩ rằng hắn đã chiến thắng. Nhưng sự thật thì trái lại. Đó là bởi vì Chúa đã biến đổi sự dữ ấy thành sự thiện.
18 Tháng Tư 20243:58 CH(Xem: 20)
Nguồn: Childrenofmedjugorje.com Sr. Emmanuel viết: Có một phụ nữ gõ cửa nhà tôi. Trông cô ấy thật là quá đau khổ, xuống sắc và thiểu não. Đôi mắt, đôi má và cái miệng của cô trông rất là buồn thảm và héo hắt. Cô bắt đầu kể lể về mọi nỗi thống khổ của mình.
17 Tháng Tư 20249:07 CH(Xem: 34)
https://luisapiccarreta.com/other-category/cristina-montella-sister-rita-of-the-holy-spirit-the-little-girl-of-padre-pio/ 1. Thời thơ ấu Nữ tu Cristina Montella được sinh ra tại vùng Cercola (Naples) vào ngày 3/4/1920. Khi cô bé được 2 tuổi, cô đang ở chơi nhà một người cô thì nhìn thấy một bức hình của Thánh Gerard Majella,
17 Tháng Tư 20244:44 CH(Xem: 36)
Đức Mẹ Guadalupe hiện ra ở Tepeyac, Mexico City, nước Mễ Tây Cơ từ ngày 9/12/1531 đến ngày 12/12/1531 và chữa lành rất nhiều người, dù rằng người ta đã chết nhưng vẫn được Mẹ cho sống lại.
17 Tháng Tư 20241:58 CH(Xem: 29)
Tồi vừa được xem một video clip tiếng Anh ngắn. Cậu bé chừng 6 tuổi mơ thấy mình lên Thiên Đàng. Sáng hôm sau, cậu kể câu chyện mẹ mình: -Mẹ ơi, con gặp một người chị của con ở Thiên Đàng. -Ủa, con chỉ có một người chị ở đây thôi mà.
13 Tháng Tư 20249:23 CH(Xem: 58)
Cảm nghiệm của một thanh niên làm nghề taxi: Con gặp khó khăn trong việc làm nên con quyết định làm nghề tài xế taxi.
13 Tháng Tư 20248:37 CH(Xem: 56)
“Thầy đây. Đừng sợ!” Trong tác phẩm “When All Hell Breaks Loose,” tạm dịch, “Khi Tất Cả Đổ Vỡ,” Steven J. Lawson viết, “Có thể bạn đang ở trong một cơn bão. Chúa có mục đích khi dẫn bạn vào đó. Ngài thừa sức bảo vệ bạn qua cơn bão; và Ngài có một kế hoạch, để cuối cùng, dẫn bạn ra khỏi đó. Hãy hướng mắt về Ngài!” Kính thưa Anh Chị em, “Hãy hướng mắt về Ngài!”
13 Tháng Tư 20248:26 CH(Xem: 56)
Nguồn: Spiritdaily.com 1. Có một câu chuyện kể rằng một vị chỉ huy vào cuối ngày, ông nhìn thấy mặt trời lặn trước khi ông ta có thể chiến thắng nơi chiến trường. Ông ta bèn quỳ xuống cầu nguyện với Đức Mẹ Maria để cầu xin Mẹ ngừng mặt trời lặn trong ngày hôm ấy lại để ông và quân đội của ông có thể chiến thắng. Thế là mặt trời bỗng dưng đứng lại...

CN 4154: ƯỚC MƠ TUỔI THƠ

23 Tháng Ba 20198:47 CH(Xem: 2163)
ợN 4154: ƯỚC MƠ TUỔI THƠ

Khi còn nhỏ, tôi chỉ có khả năng mua guốc làm bằng gỗ mộc thấp và nhẹ tênh để đi học. Lớn lên khi thi đậu vào trường Nữ Trung Học Đồng Khánh Huế vào đầu thập niên 1960, cứ vào mỗi mùa Đông khi những cơn mưa kéo dài lê thê suốt cả tháng trường, bà Tổng Giám Thị ra lệnh cho lũ học sinh con gái chúng tôi phải mang dép làm từ các vỏ lốp xe màu đen, hai dây tréo nhau, người ta thường gọi là giầy Bình Trị Thiên. Giầy này vừa thô xấu, vừa quê mùa. Mỗi lần phải mang đôi giầy này là một lần tôi bực mình.

Vào mùa mưa ở Huế thì thật là khốn khổ. Nhà tôi nghèo, khi đạp xe đạp đi học thì phải mang áo mưa bằng vải nhựa rẻ tiền. Hễ mặc vài lần thì chỗ nách áo mưa rách rộng ra làm cho con bé ướt như chuột lột. Khi vào lớp học thì cứ rét run lên lập cập. May mà ít khi bị cảm lạnh. Đôi dép Bình Trị Thiên hay đôi guốc mộc đều trơn trợt dễ bị té ngã.

Mãi đến năm tôi học đệ tứ, đệ tam thì mẹ tôi mới mua cho tôi một đôi guốc cao gót thường được gọi là guốc ĐaKao. Thuở đó, ai mà có đôi guốc ấy thì cứ như là có được bảo bối. Con bé quý đôi guốc hơn vàng, con bé cất kỹ vào tủ đựng quần áo và chỉ dám đi guốc quý ấy vào mỗi ngày Chúa Nhật, khi đi nhà thờ, hay khi dự những buổi lễ nào long trọng. Buổi chiều sau khi đi học về, tôi lại lôi đôi guốc từ trong tủ ra rồi đi tới, đi lui trên cái giường đi văng vì sợ nó mòn và dơ. Lúc ấy tôi cứ tưởng tượng mình như là một cô người mẫu đi trên catwalk.

Khi gia đình dọn vào Sàigon, tôi vẫn thường đi chợ Bến Thành để nhìn ngắm mấy tiệm bán giầy và guốc. Có lần một người thân của tôi dẫn tôi đi khắp mấy hàng giầy ở vùng ĐaKao và hứa rằng sẽ mua cho tôi một đôi giày nhung đen. Hai người đi suốt mấy buổi, từ vùng Đakao cho đến chợ Bến Thành mà cuối cùng chẳng mua được đôi giày hay đôi guốc nào. Từ đó từ ngữ "Đôi Giầy Nhung" đã in sâu vào tâm khảm tôi. Về sau, khi đi làm có tiền, tôi bắt đầu mua hài, mua giầy, mua guốc, chẳng phải là mình cần nhưng từ trong tiềm thức, tôi tự thưởng cho mình những gì mình đã ao ước từ khi còn nhỏ mà không có.

Lâu rồi có lần một vị Giám Mục giáo phận Thanh Hoá sang Mỹ và chia sẻ tâm tình của ngài là ao ước cho từng trẻ nhỏ của giáo phận Đức Cha được một đôi dép để các cháu khỏi phải bị đạp miểng chai hay đạp vào đinh hay đá nhọn. Đó là một giấc mơ rất bình thường của một vị cha chung. Lời chia sẻ của ngài đã đánh động tâm thức tôi.

Thật sự kể từ khi thành lập Radio Giờ Của Mẹ, qua phương tiện truyền thanh và truyền thông, qua các trang nhà Memaria.org, Memaria.net và hddaminhthanhlinh.net, chúng tôi luôn tạo điều kiện tốt để các linh mục và tu sĩ nam nữ đến từ VN được lên đài miễn phí để xin sự giúp đỡ của mọi người hầu phục vụ lợi ích phần hồn và phần xác cho đồng hương Việt Nam. Chúng tôi cũng dành những trang nhà để đăng miễn phí các lá thư xin trợ giúp của các vị linh mục và tu sĩ nam nữ từ VN. Kết quả rất khả quan mà chỉ Chúa biết rõ mà thôi.

Tôi cũng muốn trở thành người tốt luôn và có thể giúp mọi người, đặc biệt là các trẻ thơ có đôi dép, đôi giầy và đôi guốc để bảo vệ đôi chân chim nhỏ của các cháu. Tôi rút ra kinh nghiệm cho chính mình là không bao giờ nên hứa cuội, hứa xạo và hứa hão huyền. Không làm đau lòng những người khác, nhất là người nghèo và các trẻ thơ. Bản thân tôi cũng chẳng bao giờ tin những lời hứa xa vời và không thực tế. Hứa mà không làm là tự mình hạ thấp uy tín của chính mình, làm giảm niềm tin của người khác dành cho mình. Tôi nghĩ mình hãy cứ sống thật, làm việc phục vụ không vụ lợi và làm mọi sự  với trái tim hiền lành và nhân ái.

Kim Hà, 23/3/2019