18 Tháng Tư 20249:08 CH(Xem: 24)
Nguồn: Childrenofmedjugorje.com Cố LM Don Dolindo có những cảm nghiệm rất hay. Khi còn nhỏ, ngài chịu nhiều sự bách hại và khổ đau. Bằng cách nào mà ngài đã cố gắng ngửng đầu cao lên khỏi bể nước và luôn vui vẻ? Chúa Thánh Thần đã khơi nguồn cảm hứng cho ngài với lời cầu nguyện đơn sơ như sau:
18 Tháng Tư 20248:35 CH(Xem: 21)
Nguồn: Childrenofmedjugorje.com Lúc gần đây có nhiều người biết đến hiện tượng: "Padre Pio of Naples", đó là điều mô tả về cố linh mục Don Dolindo Ruotolo. Ngài qua đời vào năm 1970, chỉ hai năm sau khi Padre Pio qua đời vào năm 1968. Ngài đang làm việc một cách hữu hiệu từ Thiên Đàng. Ngài an ủi, dỗ dành, chữa lành cho rất nhiều người khỏi chứng bịnh lo âu,
18 Tháng Tư 20247:58 CH(Xem: 16)
Nguồn: Childrenofmedjugorje.com Có một gương sáng lớn nhất, đó là chính Chúa Giêsu. Kẻ dữ độc ác đã đóng đinh Chúa Giêsu, Con Chí Thánh của Chúa Cha ở trên cây thánh giá. Lúc đó, Satan nghĩ rằng hắn đã chiến thắng. Nhưng sự thật thì trái lại. Đó là bởi vì Chúa đã biến đổi sự dữ ấy thành sự thiện.
18 Tháng Tư 20243:58 CH(Xem: 20)
Nguồn: Childrenofmedjugorje.com Sr. Emmanuel viết: Có một phụ nữ gõ cửa nhà tôi. Trông cô ấy thật là quá đau khổ, xuống sắc và thiểu não. Đôi mắt, đôi má và cái miệng của cô trông rất là buồn thảm và héo hắt. Cô bắt đầu kể lể về mọi nỗi thống khổ của mình.
17 Tháng Tư 20249:07 CH(Xem: 34)
https://luisapiccarreta.com/other-category/cristina-montella-sister-rita-of-the-holy-spirit-the-little-girl-of-padre-pio/ 1. Thời thơ ấu Nữ tu Cristina Montella được sinh ra tại vùng Cercola (Naples) vào ngày 3/4/1920. Khi cô bé được 2 tuổi, cô đang ở chơi nhà một người cô thì nhìn thấy một bức hình của Thánh Gerard Majella,
17 Tháng Tư 20244:44 CH(Xem: 36)
Đức Mẹ Guadalupe hiện ra ở Tepeyac, Mexico City, nước Mễ Tây Cơ từ ngày 9/12/1531 đến ngày 12/12/1531 và chữa lành rất nhiều người, dù rằng người ta đã chết nhưng vẫn được Mẹ cho sống lại.
17 Tháng Tư 20241:58 CH(Xem: 29)
Tồi vừa được xem một video clip tiếng Anh ngắn. Cậu bé chừng 6 tuổi mơ thấy mình lên Thiên Đàng. Sáng hôm sau, cậu kể câu chyện mẹ mình: -Mẹ ơi, con gặp một người chị của con ở Thiên Đàng. -Ủa, con chỉ có một người chị ở đây thôi mà.
13 Tháng Tư 20249:23 CH(Xem: 58)
Cảm nghiệm của một thanh niên làm nghề taxi: Con gặp khó khăn trong việc làm nên con quyết định làm nghề tài xế taxi.
13 Tháng Tư 20248:37 CH(Xem: 56)
“Thầy đây. Đừng sợ!” Trong tác phẩm “When All Hell Breaks Loose,” tạm dịch, “Khi Tất Cả Đổ Vỡ,” Steven J. Lawson viết, “Có thể bạn đang ở trong một cơn bão. Chúa có mục đích khi dẫn bạn vào đó. Ngài thừa sức bảo vệ bạn qua cơn bão; và Ngài có một kế hoạch, để cuối cùng, dẫn bạn ra khỏi đó. Hãy hướng mắt về Ngài!” Kính thưa Anh Chị em, “Hãy hướng mắt về Ngài!”
13 Tháng Tư 20248:26 CH(Xem: 56)
Nguồn: Spiritdaily.com 1. Có một câu chuyện kể rằng một vị chỉ huy vào cuối ngày, ông nhìn thấy mặt trời lặn trước khi ông ta có thể chiến thắng nơi chiến trường. Ông ta bèn quỳ xuống cầu nguyện với Đức Mẹ Maria để cầu xin Mẹ ngừng mặt trời lặn trong ngày hôm ấy lại để ông và quân đội của ông có thể chiến thắng. Thế là mặt trời bỗng dưng đứng lại...

Con nhớ Mẹ thật nhiều, Mẹ ơi!

15 Tháng Năm 20198:24 CH(Xem: 778)

meCon nhớ Mẹ thật nhiều, Mẹ ơi!

Tôi vẫn nhớ những dư hương êm đẹp thời thơ ấu, nhất là về Mẹ tôi, người luôn tần tảo, làm lụng vất vả và khó nhọc để nuôi nấng chúng tôi nên người.

Nhớ mãi ngày 15/10, ngày chị tôi mất khi đang tuổi “trăng rằm”. Chị xinh thiệt xinh, nhưng bị bịnh tim nặng, ban đêm phải nửa nằm nửa ngồi trên ghế bố đặt luôn trên giường, phủ màn chống muỗi. Như thường lệ, Mẹ ghé vào màn hỏi chị muốn ăn gì để Mẹ mua sau khi đi lễ sáng về. Không thấy trả lời, Mẹ khẽ lay người chị, nhưng chị không còn hơi thở nào nữa, chị đã âm thầm đi thật xa… Mẹ hốt hoảng, ngã bật ra phía tường… Và cũng thật lạ, đêm hôm đó, chị thật tỉnh táo, leo xuống giường, đi đến phía sau nhà nơi anh tôi đang làm việc, nói chuyện vu vơ với anh, uống chút cà phê, ăn tí bánh, nằm trên chiếc ghế dựa, rồi hai anh em kể chuyện với nhau khá lâu… Vậy mà chị đã từ giã chúng tôi thật nhẹ nhàng để về Thiên quốc.

Chuỗi Mân Côi vẫn không rời tay chị, ngay khi đã nhắm mắt lìa đời. Mẹ tôi khóc như mưa, như suối như sông. Lúc đó tôi còn nhỏ xíu, sáng sớm được các anh chị gọi dậy, mặc quần tây áo sơmi chỉnh tề, rồi đến trưa đội lên đầu một vành tang trắng… lúc đó mới biết là nhà có tang, có “đám ma”. Tóc Mẹ lại thêm nhiều sợi bạc.

Những năm tháng sau đó, Mẹ càng vất vả và lo toan nhiều hơn cho đàn con. Cơm trộn khoai, bo bo… ăn rệu rã, đói và đói. Các anh chị tôi tìm đường vượt biên, tìm lối thoát cho chính mình và cho gia đình. Mỗi khi có anh hay chị nào ra đi, Mẹ luôn ngồi đọc kinh cầu nguyện trong giường rất lâu. Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ những đêm khuya xa xưa ấy, khi chợt tỉnh giấc vì tiếng chuông nhà thờ lúc 4 giờ sáng, tôi thấy bóng Mẹ ngồi đọc kinh trong giường đơn côi, đầy đau khổ. Ngày ấy, có ai biết con mình sẽ đi đâu về đâu, “một là nuôi Má, hai là nuôi cá, ba là Má nuôi”; mà nếu may mắn đi thoát, biết ngày nào mới có thể gặp lại con mình, rồi con mình sẽ sống làm sao trên xứ lạ quê người. Ra đi là biền biệt, ngàn trùng xa cách…

Lời kinh cầu mà Mẹ dâng lên Chúa và Đức Mẹ Maria có lẽ đã được nhậm lời, các anh và chị dâu tôi đều vượt thoát bình an, dù có người đã phải ngồi tù vài lần hay trốn chui trốn nhủi vài năm. Những năm tháng khổ đau, thương nhớ ấy hằn lên mái tóc và dáng Mẹ hao gầy. Khi nhận được “mật thư” của các anh báo tin đã đến đảo bình an, Mẹ đã có nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt Mẹ vẫn buồn, buồn lắm khi phải xa từng đứa con trong hoàn cảnh ngặt nghèo. Tóc Mẹ bạc trắng sau những đêm dài.

Ba tôi mất vào Tháng Hai năm 2000. Chỉ hơn sáu tháng sau, Mẹ theo Ba, từ giã trần gian. Ba tôi “bảo lãnh Mẹ theo diện đoàn tụ” quá nhanh! Anh chị em tôi bàng hoàng, khóc thương Mẹ không nói nên lời. Làm sao tôi quên được ngày đau buồn đó khi anh chị tôi từ Việt Nam gọi điện báo tử lúc sáng sớm. Những cú điện thoại vào giữa khuya hay sáng sớm thời đó đều lành ít dữ nhiều. Tôi khóc nghẹn trong tim, khóc không thành tiếng… Và tôi không thể bay về nhà để nhìn ngắm Mẹ và đưa tiễn Mẹ lần cuối! Tôi viết một điện thơ (email) muộn màng… cho Mẹ, gởi qua email của bà chị còn ở Việt Nam và nhờ in ra, đặt thư vào quan tài Mẹ. Anh tôi đã thay mặt tôi đọc thư đó trước nghi thức nhập quan, “dù con đang ở phương xa, con vẫn tin rằng Mẹ sẽ luôn phù hộ, nâng đỡ và che chở con… con nhớ Mẹ thật nhiều, Mẹ ơi!”

“Chiều nay đốt hương tưởng niệm trước mồ
Nhìn khói đau lòng tưởng nhớ năm xưa
Công ơn sinh thành ngày nao đền trả
Mẹ ơi con nguyện, nhớ lời mẹ khuyên.” (Mẹ tôi – Nhị Hà)

Lãng Tử