TẠI SAO CÁC LINH MỤC CẦN PHẢI CHUYỂN XỨ? (2)
(Tìm hiểu lại nhân dịp mùa chuyển xứ).
CÂU CHUYỆN SỐ 2:
Một Linh mục kia còn rất trẻ, Ngài đang coi sóc 1 giáo xứ giàu có ở vùng thành phố.
Ngài có đầy đủ tiện nghi vật chất, nào nhà cao cửa rộng, nào cung điện nguy nga tráng lệ, nào vi tính tân thời, nào laptop hàng xịn, nào sơn hào hải vị, nào thuốc lá hàng hiệu, nào đam mê bóng đá, nào ô tô sang đẹp, nào tủ lạnh đời mới, nào điện thoại thông minh, nào du lịch đây đó, nào đồ tân đồ cổ, nào trên nhung dưới lụa, nào chim thú cây cảnh, nào động vật quý hiếm, nào sơn thủy hữu tình, nào thế rồng dáng phượng...
Đó là bề nổi. Còn bề chìm thì chỉ có Chúa mới biết chuyện gì đang diễn ra.
Ngài luôn quỵ lụy khúm núm trước các đại gia, nhưng lại thờ ơ hững hờ với người nghèo khó.
Ngài rất chăm chỉ với những việc giải trí, nhưng lại nhếch nhác các việc đạo đức và kinh Lễ.
Ngài nhớ rất kỹ tỷ số của các trận bóng đá, nhưng lại không nhớ nổi các câu Kinh Thánh cơ bản.
Ngài có đời sống bề ngoài rất phong phú đa dạng, nhưng đời sống nội tâm rất nghèo nàn trống rỗng.
Cuộc sống đang êm đềm yên ổn, xuôi chèo mát mái như 1 ông hoàng, như 1 đại gia, như 1 công tử bạc liêu.
Đùng 1 cái, Đức Cha giáo phận quyết định thuyên chuyển Ngài đến 1 giáo xứ vùng núi xa xôi hẻo lánh, không điện, không tiện nghi, không internet...
Ngài mặt mũi buồn bã, tâm trí thẫn thờ lên gặp Đức Cha xin cho đi 1 giáo xứ khác của vùng thành phố, vì Ngài có nhiều thứ quá, mà vào vùng núi hẻo lánh lại không sử dụng được.
Nhưng Đức Cha không đồng ý, Ngài bảo Cha cứ đi.
Ngài giải thích rằng, những thứ vật chất đó chỉ là phương tiện để rao giảng Tin Mừng thôi. Mà đã là phương tiện thì có cũng tốt, mà không có cũng chẳng sao. Phương tiện vật chất không cứu rỗi các Linh hồn được.
Điều quan trọng nhất để rao giảng là cuốn Kinh Thánh làm kim chỉ nam, là hăng say cầu nguyện, là luôn có Chúa trong mình, có Chúa thì cái gì rồi cũng có.
Cha đó đã buộc phải vâng lời, nhưng trong lòng vẫn ấm ức, tâm can hậm hực.
Nhưng khi Ngài đến ở giáo xứ mới 1 thời gian, thì Ngài đã ngộ ra rằng, bấy lâu nay Ngài đã quá bám víu vào vật chất và của cải thế gian, nên Chúa đã không thực sự ở trong Ngài. Ngài đã quên mất sứ vụ đích thực của mình.
Rồi sau đó Ngài quyết tâm cầu nguyện, siêng năng chầu Thánh Thể, chăm chỉ lần hạt Mân Côi, hoàn toàn phó thác mọi sự cho Chúa. Và Ngài đã phục sinh. Ngài đã thay đổi 180 độ thành con người tốt lành, tín thác, cậy trông, khiêm nhường, thánh thiện.
Điều quan trọng nhất là tâm hồn Ngài lại tràn đầy niềm vui, hạnh phúc viên mãn và Ngài lại hăng say hăm hở thao thức với sứ vụ như thuở ban đầu, thuở còn son.
Không điện, không tiện nghi, không Internet, thì lại có Chúa.
Có điện, có tiện nghi, có Internet, lại không có Chúa.
Vậy cái nào hơn???
Thật là tuyệt vời!
Vậy là vị Linh mục đó từ việc quá đam mê của vật chất và bám víu vào phù vân hay hư nát, đã hoàn toàn chuyển ngay sang yêu mến Thiên Chúa và xót thương con người. Vậy là bài sai của Đức Cha đã trở thành bài hoàn toàn đúng.
Vài tháng sau về tĩnh tâm, Linh mục đó đã niềm nở đến cám ơn và tâm phục khẩu phục Đức Cha về sự sắp xếp sáng suốt của Ngài.
Có Chúa là có tất cả. Giáo xứ nào mà chẳng có Chúa.
Những Linh mục do dự không muốn chuyển xứ, thường là những Linh mục không thực sự có Chúa trong mình và là những Linh mục mê muội vật chất và của cải thế gian.
Khi con người ta sở hữu Chúa trong tâm hồn, thì những thứ vật chất lại trở nên không còn quan trọng và rất đỗi tầm thường.
Khi con người ta có Chúa trong mình, thì người ta sẽ không còn quá coi trọng hay bám víu vào danh dự và của cải thế gian.
Nhiều Linh mục càng giàu càng xa Chúa.
Nhiều Linh mục càng sang càng xa Dân.
Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn Linh mục giàu có và đẳng cấp vào nước Thiên Đàng.
Có người đã nhận xét đáng động não rằng: Chủng viện chỉ dạy các Chủng sinh làm cha chứ không dạy làm con. Cho nên đã có những Linh mục đáng buồn như vậy.
Giuse Kích