An vui tin Chúa
(02.12.2020 – Thứ Tư Tuần I Mùa Vọng)
Tin Mừng: Mt 15,29-37
✠ Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu
29 Khi ấy, Đức Giê-su đến ven Biển Hồ Ga-li-lê. Người lên núi và ngồi ở đó. 30 Dân chúng lũ lượt kéo đến cùng Người, đem theo những kẻ què quặt, đui mù, tàn tật, câm điếc và nhiều bệnh nhân khác nữa. Họ đặt những kẻ ấy dưới chân Người và Người chữa lành, 31 khiến đám đông phải kinh ngạc vì thấy kẻ câm nói được, người tàn tật được lành, người què đi được, người mù xem thấy. Và họ tôn vinh Thiên Chúa của Ít-ra-en.
32 Đức Giê-su gọi các môn đệ lại mà nói : “Thầy chạnh lòng thương đám đông, vì họ ở luôn với Thầy đã ba ngày rồi và họ không có gì ăn. Thầy không muốn giải tán họ, để họ nhịn đói mà về, sợ rằng họ bị xỉu dọc đường.” 33 Các môn đệ thưa : “Trong nơi hoang vắng này, chúng con lấy đâu ra đủ bánh cho đám đông như vậy ăn no ?” 34 Đức Giê-su hỏi : “Anh em có mấy cái bánh ?” Các ông đáp : “Thưa có bảy cái bánh và một ít cá nhỏ.” 35 Bấy giờ, Người truyền cho đám đông ngồi xuống đất. 36 Rồi Người cầm lấy bảy cái bánh và mấy con cá, dâng lời tạ ơn, bẻ ra, trao cho môn đệ, và môn đệ trao cho đám đông. 37 Ai nấy đều ăn và được no nê. Những mẩu bánh còn thừa, người ta thu lại được bảy thúng đầy.
An vui tin Chúa
Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu đã làm cho “đám người đông đảo” những việc lạ lùng, để chứng tỏ tình thương và quyền năng của một Thiên Chúa cứu độ. Việc làm lạ lùng này cũng đã được ngôn sứ Isaia loan báo từ mấy trăm năm trước Chúa Kitô giáng sinh, được Chúa Giêsu nhắc lại khi trả lời môn đệ của ông Gioan tẩy giả: “Các anh cứ về thuật lại cho ông Gioan những điều mắt thấy tai nghe là người mù xem thấy, kẻ què được đi, kẻ cùi được sạch, kẻ điếc được nghe…” (Mt 11,5). Chưa hết, Chúa Giêsu còn bày tỏ quyền phép và tình yêu thương của Ngài bằng việc làm phép lạ hóa bánh ra nhiều để nuôi dân chúng: “Ai nấy đều ăn và được no nê”.
Chúng ta đều biết, mỗi người khi được sống trên mặt đất này thì sự sống, sức khỏe, đồ ăn nuôi sự sống ấy, nó quan trọng, thiết thực và cả khó khăn nữa với chúng ta biết chừng nào. Vì vậy khi dạy cầu nguyện, Chúa Giêsu đã dạy ta trong kinh Lạy Cha có một điều: “Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hàng ngày”. Bệnh tật đói kém xưa nay vẫn hoành hành trên mặt đất, mà con người vẫn cần đến quyền phép, tình thương của Thiên Chúa. An vui sao được nếu bệnh tật đang mang trong người, hay hằng ngày chưa có gì để nuôi thân xác. Hôm nay Chúa đã làm thỏa mãn cho dân chúng cả hai nhu cầu ấy. Làm phép lạ hóa bánh ra nhiều để nuôi phần xác con người, Chúa Giêsu còn hướng chúng ta đến phép lạ lớn lao sau này trong bữa tiệc ly, là biến thân thể của Ngài làm của nuôi linh hồn ta, mà “Ai ăn bánh này sẽ được sống muôn đời”(Ga6,51).
Ngày nay Chúa Giêsu không còn hiện diện bằng xương bằng thịt với chúng ta, nhưng đức tin dạy ta Ngài là Ngôi Lời Thiên Chúa, nên vẫn đang hiện diện khắp nơi, trong Giáo Hội, trong Bí tích Thánh Thể, trong mọi người, để ban ơn nâng đỡ, hướng dẫn ta như Ngài đã phán: “Thầy sẽ ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 18,20).
Một lần được gặp mấy cán bộ năm 1980, giữa lúc xã hội còn khó khăn thiếu thốn, biết tôi là người Công giáo, các anh đã phàn nàn: “Các ông sống ở đời này còn hy vọng được hưởng Thiên đàng đời sau, còn chúng tôi chỉ có mong hưởng vật chất ở đời này thôi mà thấy chẳng là bao”. Họ nói câu ấy chả biết họ có thiện cảm gì với người Công giáo không. Nhưng chúng ta vẫn an vui, hy vọng khi cất lên những lời thánh ca: “Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi. Trên đồng cỏ xanh rì Người cho tôi nằm nghỉ. Tới nguồn nước, chỗ nghỉ ngơi, Ngài lo bồi dưỡng”. Ngài lo cho tôi ở đời này, cho tôi cả đời sau.
Lạy Chúa! Xin cho con luôn tin tưởng vào tình yêu quan phòng của Thiên Chúa, không chỉ trên cõi đời này, nhưng còn đem chúng con vào chốn hạnh phúc vĩnh cửu đời sau. Amen.
Ngọc Năng (BC)