Cha Gioan là một linh mục già sống trong một tu viện nhỏ trên núi. Suốt cuộc đời mình, cha đã tận tụy cầu nguyện cho các linh hồn nơi luyện ngục. Mỗi buổi tối, sau khi dâng lễ và đọc kinh, cha luôn quỳ một mình trong nhà nguyện, thì thầm với Chúa:
“Lạy Chúa, xin thương xót các linh hồn đang chịu thanh luyện. Xin ban cho họ ánh sáng và sự nghỉ ngơi muôn đời.”
Một đêm mùa đông lạnh giá, khi cha Gioan đang lần chuỗi Mân Côi trong tĩnh lặng, ngài nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Cha ra mở cửa thì thấy một người đàn ông lạ mặt, áo quần cũ kỹ và ướt sũng mưa. Người ấy nói: “Thưa cha, con lạc đường, xin cho con trú lại một đêm.”
Cha Gioan đưa ông vào, sưởi ấm và cho ăn. Khi hai người ngồi gần lò sưởi, người lạ im lặng một lúc rồi nói:
“Thưa cha, con từng là một tín hữu, nhưng khi còn sống, con đã bỏ bê đức tin. Giờ con đang ở luyện ngục, chịu thanh luyện vì những lầm lỗi ấy. Nhưng nhờ những lời cầu nguyện và thánh lễ cha dâng mỗi ngày, con và nhiều linh hồn khác đã được an ủi rất nhiều. Đêm nay, Chúa cho phép con hiện về để nói lời tri ân.”
Cha Gioan ngỡ ngàng, tim đập mạnh. Trước khi kịp nói lời nào, người đàn ông mỉm cười hiền hậu và dần tan biến trong ánh sáng dịu dàng. Trên ghế nơi ông ngồi, cha tìm thấy một tờ giấy cháy sém, trên đó viết bằng nét mực mờ nhòe:
“Cha kính yêu,
Cảm ơn cha vì những lời cầu nguyện không mỏi mệt. Nhờ lòng thương xót của Thiên Chúa và trái tim từ mẫu của Đức Mẹ, con sẽ sớm được vào Thiên Đàng. Xin cha tiếp tục cầu nguyện cho những anh chị em còn đang đau khổ nơi luyện ngục.
Ký tên: Một linh hồn đã được ơn cứu rỗi.
Kể từ đêm đó, cha Gioan càng sốt sắng dâng lễ và lần chuỗi hơn bao giờ hết, không chỉ vì nghĩa vụ, mà vì lòng yêu thương sâu sắc với những linh hồn đang khao khát được thấy ánh sáng vĩnh cửu.
ST