Ai có tai thì nghe
(22.09.2018 – Thứ Bảy Tuần XXIV Thường Niên)
Tin Mừng: Lc 8,4-15
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca
4 Khi ấy, dân chúng tụ họp đông đảo. Từ khắp các thành thị, người ta kéo đến cùng Đức Giê-su. Bấy giờ Người dùng dụ ngôn mà nói rằng :
5 “Người gieo giống đi ra gieo hạt giống của mình. Trong khi người ấy gieo, thì có hạt rơi xuống vệ đường, người ta giẫm lên và chim trời ăn mất. 6 Hạt khác rơi trên đá, và khi mọc lên, lại héo đi vì thiếu ẩm ướt. 7 Có hạt rơi vào giữa bụi gai, gai cùng mọc lên, làm nó chết nghẹt. 8 Có hạt lại rơi nhằm đất tốt, và khi mọc lên, nó sinh hoa kết quả gấp trăm”. Nói xong, Người hô lên rằng : “Ai có tai nghe thì nghe.”
9 Các môn đệ hỏi Người dụ ngôn ấy có ý nghĩa gì. 10 Người đáp : “Anh em thì được ơn hiểu biết các mầu nhiệm Nước Thiên Chúa ; còn với kẻ khác thì phải dùng dụ ngôn để chúng nhìn mà không nhìn, nghe mà không hiểu.
11 “Đây là ý nghĩa dụ ngôn : Hạt giống là lời Thiên Chúa. 12 Những kẻ ở bên vệ đường là những kẻ đã nghe nhưng rồi quỷ đến cất Lời ra khỏi lòng họ, kẻo họ tin mà được cứu độ. 13 Còn những kẻ ở trên đá là những kẻ khi nghe thì vui vẻ tiếp nhận Lời, nhưng họ không có rễ. Họ tin nhất thời, và khi gặp thử thách, họ bỏ cuộc. 14 Hạt rơi vào bụi gai : đó là những kẻ nghe, nhưng dọc đường bị những nỗi lo lắng và vinh hoa phú quý cùng những khoái lạc cuộc đời làm cho chết ngộp và không đạt tới mức trưởng thành. 15 Hạt rơi vào đất tốt : đó là những kẻ nghe Lời với tấm lòng cao thượng và quảng đại, rồi nắm giữ và nhờ kiên trì mà sinh hoa kết quả.”
Sau khi kể cho dân chúng nghe dụ ngôn “Người gieo giống”, Chúa Giêsu đã bảo rằng: “Ai có tai để nghe thì hãy nghe!”. Câu nói ấy tưởng chừng khá dư thừa vì những người tìm đến nghe Người giảng chắc hẳn phải có tai và nghe được những lời đó. Thế nhưng, Người không phải nhắc đến cái tai của thể xác – một bộ phận trên cơ thể con người – mà là sự thông hiểu những lời giảng dạy của Người. Đúng là họ có nghe nhưng chưa chắc họ đã hiểu, vì ngay cả các tông đồ còn phải hỏi Người về ý nghĩa của dụ ngôn đó.
Đó là một trong những lí do khiến Chúa Giêsu phải dùng dụ ngôn để giảng dạy. Người đã từng bảo rằng: ai có sẽ được cho thêm, còn ai không có thì ngay cả cái họ đang có cũng sẽ bị lấy đi. Quả thật, những lời giảng dạy của Người phải đến với tai dân chúng qua các dụ ngôn thì họ mới có thể mường tượng được đôi phần lời Người; còn nếu trực tiếp nói ra những lời ấy, có thể họ vẫn hiểu nhưng họ không chấp nhận.
Chúng ta có thể nghĩ ngay đến việc Chúa đã từng trực tiếp phán dạy rằng: ai ăn Thịt và uống Máu ta thì sẽ được sống đời đời, vì Thịt ta thật là của ăn và Máu ta thật là của uống. Dân chúng vẫn nghe, vẫn hiểu nhưng họ xem đó là những lời chói tai, nhiều môn đệ đã vấp phạm và từ bỏ Người. Để từ đó, ta có thể thấy được sự giới hạn của trí khôn loài người. Người ta thường tự cho mình là thông minh nhưng chính sự “thông minh” đó đã trở thành cớ cho họ vấp phạm, vì trí tuệ của con người không phải vô tận. Do đó, Chúa Giêsu đã dùng dụ ngôn để rao giảng cho dân chúng.
Tuy nhiên, bấy nhiêu vẫn chưa đủ vì Người đã nhấn mạnh “Ai có tai để nghe thì hãy nghe!”. Nghĩa là, người ta không chỉ dừng lại ở việc “nghe” Lời Chúa mà còn phải mở lòng mình ra để đón nhận những Lời chân lý ấy. Chỉ “nghe” thôi chưa đủ, chúng ta còn phải biết đem những điều ấy áp dụng vào cuộc sống, đem những Lời ấy ra thực hành. Đó mới thực sự là “nghe” và là “có tai để nghe”.
Qua đó, chúng ta hãy nhìn lại bản thân mình. Quả thật là chúng ta có tai, chúng ta không điếc, không bị khiếm thính nhưng dường như chúng ta đã không “nghe” Lời Chúa một cách tronn vẹn. Ta “nghe” nhưng chẳng hề để tâm như hạt giống rơi bên vệ đường; ta “nghe” nhưng chẳng vững lòng tin tưởng như hạt rơi trên đá; ta “nghe” nhưng lại để những thú vui trần tục bóp nghẹt như hạt giống rơi vào bụi gai… Nếu thực sự lắng nghe, để tâm, suy ngẫm và đem Lời Chúa ra thực hành như hạt rơi trong đất tốt. Đó là điều Chúa muốn chúng ta thực hiện và là đích đến để chúng ta theo đuổi.
Lạy Chúa, tuy chúng con có tai, chúng nghe nghe được Lời Ngài nhưng đôi lúc chúng con không hiểu thấu được, cũng có thể chúng con nghe và hiểu nhưng lại chẳng dám tin tưởng và làm theo Lời ấy khiến tâm hồn chúng con trở nên trống rỗng. Xin Ngài đoái thương đến trái tim chai đá và đôi tai chưa sẵn sàng đón nhận Lời Chúa của chúng con, để chúng con biết mỗi ngày một hoàn thiện hơn, biết lắng nghe, suy ngẫm và thực hành như Chúa hằng ước mong. Amen.
Petrus Sơn
(22.09.2018 – Thứ Bảy Tuần XXIV Thường Niên)
Tin Mừng: Lc 8,4-15
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca
4 Khi ấy, dân chúng tụ họp đông đảo. Từ khắp các thành thị, người ta kéo đến cùng Đức Giê-su. Bấy giờ Người dùng dụ ngôn mà nói rằng :
5 “Người gieo giống đi ra gieo hạt giống của mình. Trong khi người ấy gieo, thì có hạt rơi xuống vệ đường, người ta giẫm lên và chim trời ăn mất. 6 Hạt khác rơi trên đá, và khi mọc lên, lại héo đi vì thiếu ẩm ướt. 7 Có hạt rơi vào giữa bụi gai, gai cùng mọc lên, làm nó chết nghẹt. 8 Có hạt lại rơi nhằm đất tốt, và khi mọc lên, nó sinh hoa kết quả gấp trăm”. Nói xong, Người hô lên rằng : “Ai có tai nghe thì nghe.”
9 Các môn đệ hỏi Người dụ ngôn ấy có ý nghĩa gì. 10 Người đáp : “Anh em thì được ơn hiểu biết các mầu nhiệm Nước Thiên Chúa ; còn với kẻ khác thì phải dùng dụ ngôn để chúng nhìn mà không nhìn, nghe mà không hiểu.
11 “Đây là ý nghĩa dụ ngôn : Hạt giống là lời Thiên Chúa. 12 Những kẻ ở bên vệ đường là những kẻ đã nghe nhưng rồi quỷ đến cất Lời ra khỏi lòng họ, kẻo họ tin mà được cứu độ. 13 Còn những kẻ ở trên đá là những kẻ khi nghe thì vui vẻ tiếp nhận Lời, nhưng họ không có rễ. Họ tin nhất thời, và khi gặp thử thách, họ bỏ cuộc. 14 Hạt rơi vào bụi gai : đó là những kẻ nghe, nhưng dọc đường bị những nỗi lo lắng và vinh hoa phú quý cùng những khoái lạc cuộc đời làm cho chết ngộp và không đạt tới mức trưởng thành. 15 Hạt rơi vào đất tốt : đó là những kẻ nghe Lời với tấm lòng cao thượng và quảng đại, rồi nắm giữ và nhờ kiên trì mà sinh hoa kết quả.”
Sau khi kể cho dân chúng nghe dụ ngôn “Người gieo giống”, Chúa Giêsu đã bảo rằng: “Ai có tai để nghe thì hãy nghe!”. Câu nói ấy tưởng chừng khá dư thừa vì những người tìm đến nghe Người giảng chắc hẳn phải có tai và nghe được những lời đó. Thế nhưng, Người không phải nhắc đến cái tai của thể xác – một bộ phận trên cơ thể con người – mà là sự thông hiểu những lời giảng dạy của Người. Đúng là họ có nghe nhưng chưa chắc họ đã hiểu, vì ngay cả các tông đồ còn phải hỏi Người về ý nghĩa của dụ ngôn đó.
Đó là một trong những lí do khiến Chúa Giêsu phải dùng dụ ngôn để giảng dạy. Người đã từng bảo rằng: ai có sẽ được cho thêm, còn ai không có thì ngay cả cái họ đang có cũng sẽ bị lấy đi. Quả thật, những lời giảng dạy của Người phải đến với tai dân chúng qua các dụ ngôn thì họ mới có thể mường tượng được đôi phần lời Người; còn nếu trực tiếp nói ra những lời ấy, có thể họ vẫn hiểu nhưng họ không chấp nhận.
Chúng ta có thể nghĩ ngay đến việc Chúa đã từng trực tiếp phán dạy rằng: ai ăn Thịt và uống Máu ta thì sẽ được sống đời đời, vì Thịt ta thật là của ăn và Máu ta thật là của uống. Dân chúng vẫn nghe, vẫn hiểu nhưng họ xem đó là những lời chói tai, nhiều môn đệ đã vấp phạm và từ bỏ Người. Để từ đó, ta có thể thấy được sự giới hạn của trí khôn loài người. Người ta thường tự cho mình là thông minh nhưng chính sự “thông minh” đó đã trở thành cớ cho họ vấp phạm, vì trí tuệ của con người không phải vô tận. Do đó, Chúa Giêsu đã dùng dụ ngôn để rao giảng cho dân chúng.
Tuy nhiên, bấy nhiêu vẫn chưa đủ vì Người đã nhấn mạnh “Ai có tai để nghe thì hãy nghe!”. Nghĩa là, người ta không chỉ dừng lại ở việc “nghe” Lời Chúa mà còn phải mở lòng mình ra để đón nhận những Lời chân lý ấy. Chỉ “nghe” thôi chưa đủ, chúng ta còn phải biết đem những điều ấy áp dụng vào cuộc sống, đem những Lời ấy ra thực hành. Đó mới thực sự là “nghe” và là “có tai để nghe”.
Qua đó, chúng ta hãy nhìn lại bản thân mình. Quả thật là chúng ta có tai, chúng ta không điếc, không bị khiếm thính nhưng dường như chúng ta đã không “nghe” Lời Chúa một cách tronn vẹn. Ta “nghe” nhưng chẳng hề để tâm như hạt giống rơi bên vệ đường; ta “nghe” nhưng chẳng vững lòng tin tưởng như hạt rơi trên đá; ta “nghe” nhưng lại để những thú vui trần tục bóp nghẹt như hạt giống rơi vào bụi gai… Nếu thực sự lắng nghe, để tâm, suy ngẫm và đem Lời Chúa ra thực hành như hạt rơi trong đất tốt. Đó là điều Chúa muốn chúng ta thực hiện và là đích đến để chúng ta theo đuổi.
Lạy Chúa, tuy chúng con có tai, chúng nghe nghe được Lời Ngài nhưng đôi lúc chúng con không hiểu thấu được, cũng có thể chúng con nghe và hiểu nhưng lại chẳng dám tin tưởng và làm theo Lời ấy khiến tâm hồn chúng con trở nên trống rỗng. Xin Ngài đoái thương đến trái tim chai đá và đôi tai chưa sẵn sàng đón nhận Lời Chúa của chúng con, để chúng con biết mỗi ngày một hoàn thiện hơn, biết lắng nghe, suy ngẫm và thực hành như Chúa hằng ước mong. Amen.
Petrus Sơn