26 Tháng Ba 20249:00 CH(Xem: 24)
Có một thanh niên trong giáo xứ đã chịu nhiều đau khổ trong cuộc sống hôn nhân. Anh ngậm đắng nuốt cay vì người vợ của anh rất hay nóng giận và hung dữ. Chị luôn nói những lời nặng nề khi chị không hài lòng về một điều gì đó.
23 Tháng Ba 20249:13 CH(Xem: 50)
Nguồn: Spiritdaily.com Cô Yamilexis Fernandez chia sẻ cảm nghiệm là cô nhận được ơn lành tìm thấy Chúa và được Chúa giải thoát khỏi tà thuật.
22 Tháng Ba 20245:00 CH(Xem: 58)
https://mysticpost.com/vincent-claims-he-was-dead-and.../ Điều quan trọng nhất là hãy yêu thương. Ông Vincent nói rằng điều chính yếu nhất là cần yêu thương mọi người dù là ở trong bất cứ trường hợp nào. Trên hết mọi sự là hãy ở trong tình yêu Thiên Chúa.
22 Tháng Ba 20244:12 CH(Xem: 51)
https://mysticpost.com/vincent-claims-he-was-dead-and-was-told-what-was-about-to-hit-earth-put-your-phones-away/ Ông Vincent tuyên bố rằng ông ấy đã từng chết rồi. Ông được báo cho biết về tình hình của trái đất. Ông bảo: "Hãy đặt điện thoại của bạn xuống!"
22 Tháng Ba 202412:05 SA(Xem: 64)
Nguồn: https://www.deunanube.com/prayer-of-life-offering-sister-natalia/ 1. LỜI CẦU NGUYỆN DÂNG ĐỜI SỐNG Lạy Chúa Giêsu kính yêu, trước sự Hiện Diện của Thiên Chúa Ba Ngôi, trước Nhan Thánh của Đức Mẹ Thiên Đàng và Triều Thần Thiên Quốc trên Trời, con xin dâng cuộc đời con theo như ý chỉ của Thánh Tâm Chúa Giêsu và Mẫu Tâm Vô Nhiễm Mẹ Rất Thánh Maria.
21 Tháng Ba 20246:41 CH(Xem: 72)
Nguồn: https://www.deunanube.com/prayer-of-life-offering-sister-natalia/ 1. Nữ Tu Natalie dâng hiến cuộc đời và những lời hứa của Thiên Đàng Trong năm Thánh Mẫu (1983-1984) Đức Trinh Nữ Maria nói với tôi rằng:
21 Tháng Ba 20245:09 CH(Xem: 65)
Nguồn: https://www.deunanube.com/prayer-of-life-offering-sister-natalia/ 1. Nữ Tu Natalie không được nhiều người trong Giáo Hội biết đến Nữ tu Natalie gửi những thông điệp cứng rắn đến cho Giáo Hội Công Giáo tại nước Hung Gia Lợi. Đó là những lời khuyên mọi người hãy rời khỏi những cung điện. Hãy làm việc thống hối. Hãy phân phát những của cải cho người...
21 Tháng Ba 20241:09 CH(Xem: 56)
Nguồn: https://www.deunanube.com/prayer-of-life-offering-sister-natalia/ 1. Nữ Tu Natalie Nữ Tu Natalie Kovacsics (1901-1992) thuộc Dòng Chúa Chiên Lành Thánh Magdalene. Bà cũng được biết đến là Nữ Tu Natalia Magdolna. Bà sinh vào ngày 31/1/1901 tại gần vùng Pozsony mà nay thuộc về thành phố Bratislava, nước Slovakia. Đó là vùng thuộc về Đế Quốc...
21 Tháng Ba 202411:39 SA(Xem: 49)
Nguồn: Childrenofmedjugorje.com Khi Chúa hiện ra với bà nha sĩ Gloria Polothì Chúa Kito đã giải thích về chương trình của Chúa dành cho mỗi gia đình như sau: "Mỗi khi một trẻ thơ được thụ thai trong cung lòng người mẹ thì các thiên thần nhẩy múa trên Thiên Đàng trước một tạo vật mới này." Bằng việc bảo vệ sự sống, chúng ta bắt chước...
21 Tháng Ba 202411:10 SA(Xem: 55)
Nguồn: Childrenofmedjugorje.com Một nhà thần bí nổi tiếng là Sr. Natalia Magdolna (1901-1992) có mối liên hệ mật thiết với Đức Mẹ Maria. Vì thế mà Mẹ luôn đến thăm viếng và nsoi chuyện với bà. Đức Mẹ còn tiết lộ cho bà biết về những gì sẽ xẩy đến cho thời đại mà chúng ta đang sống.

TÔI TỚ CHÚA LUISA PICCARRETA (5)

03 Tháng Chín 20171:03 CH(Xem: 2464)

Luisalife3smallCHƯƠNG V

1. MỘT BỮA ĂN KÌ LẠ

Tôi bắt đầu lui tới nhà Luisa Piccarreta từ lúc 5 tuổi, khi được cô Rosaria dẫn tới. Khi tôi lớn hơn, tôi thường mang cho Luisa những giỏ đầy trái cây tươi do ba tôi hái trong vườn nhà. Trong nhiều dịp khác, cô tôi lưu tôi lại dùng bữa trưa tại nhà Piccarreta. Luisa không ăn với chúng tôi, vì chị nằm trên giường trong phòng, và chỉ dùng vài gram thực phẩm mà chị cố nuốt mỗi ngày.

Một hôm, tò mò, tôi bắt đầu quan sát thực đơn được chuẩn bị cho Luisa: trọn đồ ăn của chị ở trên một đĩa duy nhất. Chúa nhật, trong gia đình tôi, là ngày có ăn món mì hình tai với xốt cà chua. Trong đĩa dành cho Luisa, chỉ có khoảng 5, 6 miếng thịt và 3, 4 trái nho. Khi nhận thấy sự kinh ngạc của tôi, cô tôi nhìn tôi với nét mặt vui vẻ và mỉm cười. Rồi cô bảo tôi: “Cháu mang đĩa này cho Luisa đi!”. Tôi ngạc nhiên hơn bao giờ hết, cầm đĩa đồ ăn và mang vào phòng cho Luisa đang nằm trên giường. Chị vừa ngưng công việc thêu thùa, và trên đôi chân chị có đặt một tấm ván nhỏ làm bàn ăn, trên đó có một chiếc khăn, và chị đặt đĩa đồ ăn tôi vừa mang tới. Chị nhìn tôi với đôi mắt to lớn của chị, không nói gì cả, rồi cầm một trái nho đặt vào miệng tôi. Tôi ra khỏi phòng trong lúc Luisa bắt đầu dùng bữa ăn lạ thường của chị. Tôi vừa ngồi xuống bàn thì đã nghe tiếng chuông reo. Cô tôi đứng dậy ngay, cầm một cái chậu và vào phòng Luisa. Tôi tự nhiên đứng lên và đi theo cô, và vô tình cũng chứng kiến hiện tượng làm cho tôi ngỡ ngàng. Luisa bắt đầu ói ra đồ ăn còn nguyên vẹn, mà chị vừa ăn trước đó. Sự kiện càng lạ thường hơn nữa là chị không cảm thấy khó chịu hoặc xáo trộn tí nào như trường hợp người ói mửa vẫn cảm thấy. Cô tôi gỡ chiếc ván nhỏ khỏi đầu gối của Luisa, đặt vào một bên phòng, kéo màn trước giường, khép cánh cửa sổ và nói: “Chúng ta đi thôi, vì Luisa phải cầu nguyện”. Khi trở về nhà, tôi kể lại mọi sự cho mẹ tôi, bà không hề tỏ ra ngạc nhiên tí nào, vì từ lâu mẹ tôi đã biết hiện tượng ấy. Trong thực tế, Luisa không ăn cũng chẳng uống; chị chỉ sống bằng Thánh Ý Chúa. Hiện tượng ấy kéo dài gần 70 năm trời, với những thăng trầm khác nhau. Vì vâng lời Cha giải tội, chị phải ăn ít là một lần mỗi ngày, cho dù ngay sau đó, chị ói mửa hết.

2. VIỆC HÃM MÌNH HỤT

Một hôm, vào chúa nhật, tôi ở nhà Luisa, chị gọi tôi và nói: “Hôm nay là chúa nhật, ở nhà cháu sẽ ăn thịt, cháu hãy để lại một ít cho Chúa Hài Đồng nhé”. Tôi cam kết sẽ làm theo lời chị. Nhưng vừa khi ra khỏi nhà Luisa, tôi quên hết mọi sự, kể cả lời hứa để dành thịt cho Chúa Hài Đồng.

Cũng cần nhấn mạnh rằng hồi đó thịt là một món ăn đắt tiền, chỉ có trong những dịp lễ trọng và với số lượng ít.

Tôi cứ bình thản ăn thịt, quên đi lời đã hứa ban sáng. Trái lại, Luisa không hề quên điều đó, và vừa khi tôi trở lại nhà chị vào ban chiều, điều đầu tiên chị nói với tôi là: “Cháu đã quên lời hứa với Chúa Giêsu Hài Đồng”. Tôi kinh ngạc không nói nên lời và không biết làm sao biện hộ cho mình. Cô Rosaria cứu tôi khỏi tình trạng đó và nói: “Cháu nó còn bé, đâu có hiểu gì!”. Nhưng tôi hiểu rằng câu trả lời bâng quơ như thế không làm hài lòng Luisa.

3. LỜI TIÊN TRI

Gia đình tôi rất sùng đạo, và muốn rằng trong số các con trai, có ít là một linh mục, xét vì bên họ nội đã có nhiều linh mục và một anh họ của mẹ tôi, Cha Balducci, là tổng đại diện giáo phận Salerno, thời vị giám mục nổi danh là Đức Cha Monterisi. Mẹ tôi có trao đổi thư từ với người anh họ ấy, người mà chúng tôi không trực tiếp quen biết. Tôi chỉ nhớ rằng mẹ tôi rất thích nói về người anh họ.

Mọi người trong gia đình tôi nhắm đến anh tôi, Agostino, một thiếu niên có ngăn nắp, học giỏi, chăm chỉ, kín đáo: tóm lại, đó là mẫu người thích hợp để theo đuổi con đường giáo sĩ. Cô Rosaria rất hài lòng khi anh tôi ngỏ ý muốn vào chủng viện; giấy giới thiệu của linh mục chánh xứ, Cha Cataldo Tota, đáng ghi nhớ, cũng rất là tích cực và ca ngợi anh.

Người ta chuẩn bị hành trang. Cô tôi may một áo chùng có thêu thùa hẳn hoi. Tất cả đều sẵn sàng để anh Agostino vào chủng viện Bisceglie. Nhưng rồi xảy ra một sự kiện bất ngờ khiến cho mọi chuyện tan thành mây khói, đến độ anh tôi không vào chủng viện nữa. Lý do vì Cha Andrea Bevilacqua khuyên không nên gửi Agostino vào tiểu chủng viện ngay, - lúc đó Agostino là học sinh trung học của Cha,- nhưng nên đợi cho anh học xong trung học, rồi vào thẳng đại chủng viện Molfetta, mà không cần phải qua tiểu chủng viện, vì cơ sở giáo dục này bị Cha Andrea coi là không thích hợp để đảm bảo một trình độ huấn luyện thích hợp. Cô Rosaria rất buồn vì sự kiện ấy và một hôm cô than thở với Luisa: “Sau khi chi phí bao nhiêu tiền bạc, Agostino không vào chủng viện nữa”.

Cũng cần nói rằng, trước đó, Luisa vẫn im lặng và dửng dưng trước dự án đó. Mặc dù Agostino thường xuyên đến nhà Luisa, và dù chị biết về những ý định của anh, nhưng không bao giờ Luisa nói một lời khuyến khích, không như như trường hợp những thiếu niên khác khi họ ngỏ ý muốn vào chủng viện. Khi nghe lời than thở của cô, trước mặt tôi, Luisa đáp: “Rosaria, Rosaria .. em muốn thay thế Thánh Ý Chúa! Chúa không muốn điều đó”, hướng nhìn về tôi, Luisa nói với cô tôi: “Em hãy sóc bé này! Vì Chúa muốn cậu này chứ không muốn cậu kia”. Cô Rosaria rất ngạc nhiên khi nghe lời Luisa nói: “Đúng vậy, Chúa muốn cậu bé này, một tên ngỗ nghịch trong gia đình!”.

Thực vậy, tôi thích sống trên đường phố. Tôi rất linh hoạt và thường đi chơi với những đứa trẻ nghèo. Các bạn tôi trốn học thường xuyên, đi chân không trên đường, mình mẩy nặc mùi gà, dê, thỏ mà chúng nuôi trong nhà. Vì thế, tôi cũng ít tới trường, và gia đình tôi, thuộc loại trung lưu, (mẹ tôi là giáo chức và Cha tôi là công chức của thành phố) rất thất vọng về tôi.

Tôi không để ý nhiều tới lời Luisa; lúc đó tôi mới học lớp 4 bậc tiểu học; hồi đó cũng có nhiều vấn đề xã hội; chế độ phát-xít sụp đổ; đất nước Italia bị Đức quốc xã chiếm; trường học bị tạm ngưng và lương thực thiếu thốn. Tôi hoàn toàn quên những lời Luisa. Sau khi Piccarreta qua đời ngày 4-3-1947, cô tôi thường suy nghĩ về những lời của Luisa và bắt đầu nhìn tôi với cặp mắt kỳ lạ, như thể cô muốn hiểu những dấu hiệu từ tâm hồn tôi. Sau đó, trước sự ngạc nhiên của mọi người, Peppino, cậu bé nghịch ngội ồn ào nhất của khu đường Andria, gia nhập chủng viện, không phải chủng viện của giáo phận, nhưng là chủng viện Serafico của các Cha dòng Capuchino ở Barletta. Bấy giờ là năm 1948, tức là một năm sau khi Luisa Piccarreta qua đời. Xét vì tính tình của tôi, nhiều người đã đánh cá rằng thời gian tôi ở chủng viện sẽ rất ngắn ngủi, và tôi sẽ gieo rắc xáo trộn trong chủng viện. Thậm chí nhiều người cũng phê bình mẹ tôi vì bà đã liều lĩnh để tôi vào chủng viện như thế.

Thời gian cải chính những lời tiên đoán tai ương ấy và trong xứ tôi, người ta bắt đầu tin lời cô Rosaria, cô hãnh diện kể với mọi người rằng Luisa đã tiên đoán tôi sẽ làm linh mục. Cô Rosaria quả quyết: “Peppino sẽ làm linh mục. Đó là Thánh Ý Chúa được biểu lộ qua lời của Luisa”.

 

4. BIỂN ĐỘNG

Nhiều năm trôi qua. Cha mẹ tôi đều qua đời sớm; gia đình đông đảo của chúng tôi dần dần phân tán. 3 anh trai lập gia đình, một chị ở Trieste, chị khác ở Bologna, anh tôi ở Thụy Sĩ: nhà chúng tôi trở nên trống vắng, chỉ còn lại cô Rosaria ở trọ với sự thỏa thuận của chúng tôi.

Hồi đó tôi là sinh viên thần học tại Học viện Santa Fara; tôi đã chịu các chức nhỏ và phó tế.

Trong mùa hè, toàn thể Học viện của dòng chuyển về tu viện Giovanazzo. Nhà dòng ở gần biển là nơi lý tưởng để nghỉ hè và đó cũng là trụ sở đại chủng viện. Một ngày trong tháng 8, chúng tôi xuống bãi biển. Biển động mạnh, dù vậy một tu sinh dại dột vẫn lao mình xuống nước và bị sóng cuốn chìm lỉm. Tôi và hai tu sinh khác, bơi lội giỏi, chúng tôi nhào xuống nước để cứu người anh em cùng dòng, nhưng vì sóng mạnh nên cả chúng tôi cũng bị cuốn trôi, bị sóng đánh dạt vào đá và nhiều lần bị hút sâu xuống nước.

Trong lúc đó, đầu óc choáng váng, tôi nghĩ tới cái chết và tự nhủ: “Mình sẽ không trở thành linh mục!” Bấy giờ tôi lại kêu cầu Luisa và nói: “Luisa Bà Thánh”, xin giúp em với!”, và tôi buông trôi, không còn phản ứng gì nữa. Một lát tôi cảm thấy thân thể bị những bàn tay của các anh em nắm lấy, họ cứu thoát tôi trước khi những ngọn sóng cuốn tôi đi mất.

Ra khỏi nước, mình mẩy đầy những vết thương chảy máu, nhưng tôi vẫn sống. Luisa đã cứu tôi, cùng với 3 tu sinh khác suýt bị chết đuối.

Đêm hôm đó, tôi mơ thấy Luisa nhìn tôi với đôi mắt to tướng, in sâu vào ký ức tôi, nhưng chị không nói gì cả.

Phải chăng đó là một sự báo mộng hay chỉ là một sự mê sảng mà thôi? Trong những ngày sau đó, tôi bị sốt nặng, nhưng rồi cũng được khỏi bệnh.

Năm sau, tôi thụ phong linh mục. Tôi được Đức Cha Enrico Nicodemo, bấy giờ là Tổng Giám Mục giáo phận Grani, truyền chức tại Nhà thờ của các Cha dòng Capuchino ở Triggiano, ngày 14 tháng 3 năm 1964.