(03.05 – Lễ Kính Thánh Phi-líp-phê và thánh Gia-cô-bê, Tông đồ)
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gio-an (Ga 14,6-14)
6 Khi ấy, đến giờ lìa bỏ thế gian mà về với Chúa Cha, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng : “Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống. Không ai có thể đến với Chúa Cha mà không qua Thầy. 7 Nếu anh em biết Thầy, anh em cũng biết Cha Thầy. Ngay từ bây giờ, anh em biết Người và đã thấy Người.”
8 Ông Phi-líp-phê nói : “Thưa Thầy, xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha, như thế là chúng con mãn nguyện.” 9 Đức Giê-su trả lời : “Thầy ở với anh em bấy lâu, thế mà anh Phi-líp-phê, anh chưa biết Thầy ư ? Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha. Sao anh lại nói : ‘Xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha’ ? 10 Anh không tin rằng Thầy ở trong Chúa Cha và Chúa Cha ở trong Thầy sao ? Các lời Thầy nói với anh em, Thầy không tự mình nói ra. Nhưng Chúa Cha, Đấng luôn ở trong Thầy, chính Người làm những việc của mình. 11 Anh em hãy tin Thầy : Thầy ở trong Chúa Cha và Chúa Cha ở trong Thầy ; bằng không thì hãy tin vì công việc Thầy làm. 12 Thật, Thầy bảo thật anh em, ai tin vào Thầy, thì người đó cũng sẽ làm được những việc Thầy làm. Người đó còn làm những việc lớn hơn nữa, bởi vì Thầy đến cùng Chúa Cha. 13 Và bất cứ điều gì anh em nhân danh Thầy mà xin, thì Thầy sẽ làm, để Chúa Cha được tôn vinh nơi người Con. 14 Nếu anh em nhân danh Thầy mà xin Thầy điều gì, thì chính Thầy sẽ làm điều đó.
Đường Giê-su
Linh Mục – Tựa đề bài thơ của cậu học trò Nguyễn Tất Nhiên (1970) có một khổ viết:
“dĩ vãng là địa ngục
giam hãm đời muôn năm
tôi – người yêu dĩ vãng
nên sống gần Sa-tan
ngày kia nghe lời quỷ
giáng thế thêm một lần
trong kiếp người linh mục
xao gầy cơn điên trăng !”
Có lẽ ai mới đọc qua cũng phải phì cười, vì lời thơ có vẻ như ngớ ngẩn. Nhưng ngẫm kỹ, thì có một triết lý sâu sắc; ít ra là “hợp cảnh” với trình thuật Tin Mừng hôm nay (x. Ga. 14,6-14). Các môn đệ đã sống với Chúa Giê-su, đã cùng ăn, cùng uống, cùng ngủ nghỉ, cùng rày đây mai đó rao giảng, chữa bệnh, từng nhiều lần chứng kiến Thầy mình làm phép lạ… thế nhưng lại chẳng nhận ra khuôn mặt Thầy của mình; đồng nghĩa với không biết, không rõ gì về Thầy mà mình đi theo bấy lâu nay.
Có lẽ các môn đệ đang chìm đắm trong “dĩ vãng” thời vàng son “múa gậy, hóa phép” cùng với Thầy Giê-su thuở nào. “Yêu dĩ vãng” nên sống gần Sa-tan, thích làm theo lời nó hơn làm theo lời của Thiên Chúa, định giáng thế thêm một lần nữa chuộc tội nhân gian chăng ? (x.1 Pr 3,18)
Có lẽ vì các môn đệ quá “yêu dĩ vãng”; quá quen với những nét quen thuộc bên ngoài mà mắt họ bị che khuất cái thực tại bên trong. Chúa đứng trước mặt các ông mà chẳng có ông nào nhận ra Ngài. mà hễ ai thấy Ngài là thấy Cha của Ngài (x. Ga. 14,9)
Có lẽ ngày nay các Ki-tô hữu cũng “yêu dĩ vãng” như các Tông đồ khi xưa; luôn đi tìm kiếm dấu lạ qua các cuộc hành hương, cúng bái. Nhưng những dấu lạ xảy ra trước mắt mỗi ngày trong thánh lễ qua lời linh mục truyền phép mà chẳng nhìn thấy Chúa Giê-su hiện diện, cứ thế nên cứ “hao gầy đơn điên trăng !”
Lạy Chúa, xin cho con luôn tin rằng: Chúa là bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và bánh Chúa sẽ ban tặng, chính là thịt Ngài đây, để cho thế gian được sống. Amen.
CÁT BIỂN