Monday, May 12, 20259:05 PM(View: 13)
Khi đối diện với ma quỷ, chúng ta nên nhớ những lời này của Thánh Padre Pio:
Monday, May 12, 20258:34 PM(View: 11)
Năm 1982, tại tiểu bang Georgia, nước Mỹ có một người phụ nữ bình thường tên là bà Angela Cavallo. Bà đã từng làm một việc phi thường. Một hôm, con trai bà chui dưới gầm cái xe hơi cũ có hiệu là Chevrolet Impala để sửa xe thì bỗng dưng cái xe bị sập xuống. Lúc ấy thì chiếc xe nặng 3,500-pound đổ ập xuống trên người của con trai bà. Khi bà Angela nghe được...
Monday, May 12, 20258:04 PM(View: 13)
Nguồn: The New York Times Bà Cố là mẹ của Đức Giáo Hoàng Leo XIV có 3 người con trai nhỏ. Bạn của bà gọi tên bà là Millie. Đức Giáo Hoàng tương lai gọi bà là Ma.
Monday, May 12, 20255:14 PM(View: 13)
Hành hương là một hành trình đức tin. Mỗi năm chúng tôi rất cảm động khi thấy có hàng ngàn khách hành hương đã từng vượt qua nhiều ngàn cây số để đáp lại lời mời gọi của Đức Mẹ Maria.
Monday, May 12, 20254:55 PM(View: 13)
Sau đây là một số cảm nghiệm của một số khách hành hương khi họ tới làng Medjugorje: 1. Khi tôi leo lên núi Thánh ở Medjugorje và đi xuống núi thì tôi bị té ngã. Sau đó có một nhóm thanh niên trẻ đã đem cánh để vác tôi xuống núi. Rồi họ gọi xe cứu thương đưa tôi đến một bịnh viện để chữa trị. Tôi rất cảm động và biết ơn họ.
Monday, May 12, 20254:22 PM(View: 17)
Bà Paula Tomic thuộc www. medjugorje-info.com đã phỏng vấn cha Don Calloway, người Mỹ: 1. Hỏi: Làm sao mà cha lại quyết định đi hành hương với con số lớn lao, 180 khách hành hương chứ? -Cha Don Calloway đáp:
Sunday, May 11, 20259:35 PM(View: 49)
Nguồn: Spiritofmedjugorje.com Bà June Klins kể: Có một người phụ nữ tên là Sylvia kể thêm một câu chuyện khác với hai lần mà Chúa chúc phúc:
Sunday, May 11, 20259:10 PM(View: 41)
Nguồn: Spiritofmedjugorje.com Bà June Klins kể: Có một người phụ nữ tên là Sylvia đã cho phép chúng tôi được chia sẻ một số ơn lành mà bà ấy nhận được từ những cây thánh giá của mùa Giáng Sinh. Bà ấy viết rằng: "Ơn lành thứ nhất xẩy ra vào tháng 12 cho người bạn của tôi là bà Jane. Bà Jane là một nữ y tá của một bịnh viện. Bà Jane lấy một người lính...
Sunday, May 11, 20258:49 PM(View: 39)
Nguồn: Spiritofmedjugorje.com Bà June Klins kể: Trong tháng 3 năm 2020, chúng tôi đã kể lại cảm nghiệm của ông Jim Browne. Khi còn nhỏ thì ông ấy đã bị người ta lợi dụng xác thịt. Ông Jim cư ngụ tại nước Ái Nhĩ Lan. Sau đó, ông ta trở nên...
Sunday, May 11, 20254:06 PM(View: 44)
Nguồn: Spiritdaily.com Tại Đền Thánh Đức Mẹ Mân Côi ở thành phố Pompeii có một lời nguyện đặc biệt do Chân Phước Bartolo Longo soạn ra vào năm 1879: Đó là Tuần Cửu Nhật Xin Ơn. Chân Phước Longo bắt đầu cầu nguyện lời kinh này khi ông đang bị bịnh thương hàn. Rồi ông được chữa lành...

NỖI SỢ PHẢI RA KHỎI VÙNG AN TOÀN

Monday, October 24, 202210:10 AM(View: 890)

NỖI SỢ PHẢI RA KHỎI VÙNG AN TOÀN

“Viên trưởng hội đường tức giận, vì Chúa Giêsu chữa bệnh trong ngày Sabbat!”.

Paul Powell nói, “Thiên Chúa quan tâm đến các nhân đức của con cái Ngài hơn là sự thoải mái của họ. Điều Ngài nhắm không phải là nuông chiều thể chất, nhưng là hoàn thiện họ về mặt tinh thần. Vì thế, đôi khi, Ngài ném chúng ta vào một hoàn cảnh nghiệt ngã tưởng như tuyệt vọng, để chúng ta cậy trông hơn; Ngài buộc mỗi người vượt qua ‘nỗi sợ phải ra khỏi vùng an toàn!’”.

Kính thưa Anh Chị em,

“Ngài buộc mỗi người vượt qua ‘nỗi sợ phải ra khỏi vùng an toàn!”. Đó cũng là những gì Chúa Giêsu đề nghị viên trưởng hội đường và cả chúng ta hôm nay. Ngài đã chữa cho một phụ nữ còng lưng những mười tám năm ‘có thể đứng thẳng’ khiến mọi người hân hoan; “nhưng viên trưởng hội đường thì tức giận, vì Ngài chữa bệnh trong ngày Sabbat!”. Tại sao? Phải chăng nơi ông, có một nỗi sợ nào đó, nỗi sợ sự thật, ‘nỗi sợ phải ra khỏi vùng an toàn?’. Đúng thế! Với ông, việc giữ luật khiến ông cảm thấy an toàn; ông quan tâm luật hơn là ý nghĩa của luật.

“Lạy Chúa, xin cứ giữ con lại trong sự tầm thường của con!”. Giả như có một lời cầu nguyện như thế, thì chủ nhân của nó thực sự không có gì để khó chịu hay phản đối. Đàng này, phản ứng của viên trưởng hội đường, cách nào đó, cho thấy dường như lời cầu nguyện trên là của chính ông. Ông những muốn ở lại trong sự tầm thường của mình; bởi lẽ, nơi ông, có một nỗi sợ sự thật. Ông không muốn tin Chúa Giêsu; những gì Ngài nói, những việc Ngài làm xem ra đang đe doạ ông. Bởi lẽ, từ Ngài, những gì ông nghe, ông thấy… chỉ có thể xuất phát từ một Đấng Messia; và nếu quả Ngài là Đấng Messia, thì nhất định ông phải thay đổi cách nhìn, thay đổi cách sống. Không! Ông không muốn như thế!

Và điều đó có thể cũng đang xảy ra nơi mỗi người chúng ta. Bạn và tôi không muốn chấp nhận một điều gì đó Chúa Giêsu dạy qua Giáo Hội của Ngài; vì lẽ, nghe theo giáo huấn đó có nghĩa là phải thay đổi cách sống và chúng ta không muốn điều đó. Chúng ta muốn ở lại trong sự tầm thường của mình; đang khi Chúa Giêsu lại luôn cung cấp cho những ai theo Ngài một điều gì đó khác biệt. Bạn và tôi chỉ muốn ở lại trong đường lối mình; chúng ta được bao quanh với những chân trời hạn chế và dĩ nhiên, sợ phải mở rộng chúng, ‘nỗi sợ phải ra khỏi vùng an toàn!’.

Vậy mà Phaolô cho biết, chính cái vùng an toàn giả tạo mà chúng ta muốn yên thân trong đó lại là quá khứ vốn được gọi là bóng tối. Thiên Chúa muốn đưa chúng ta ra khỏi vùng tối hạn hẹp này; Ngài muốn chúng ta bước ra. Thánh Vịnh đáp ca hôm nay lấy lại lời của Phaolô, “Chúng ta hãy bắt chước Thiên Chúa, như con cái được Người yêu thương”. Trong thư Êphêsô hôm nay, Phaolô viết, “Xưa anh em là bóng tối, nhưng bây giờ, trong Chúa, anh em lại là ánh sáng. Vậy anh em hãy ăn ở như con cái ánh sáng!”.

Anh Chị em,

“Đôi giày cũ thì luôn luôn dễ chịu hơn đôi giày mới!”. Vậy mà, Chúa Giêsu muốn chúng ta bước đi với ‘đôi giày mới’ mỗi ngày. Bản thân Ngài cũng đã ra khỏi vùng an toàn của mình; Ngài đã can đảm bước ra khỏi ngôi vị Thiên Chúa “vinh quang ngàn vinh quang, cao sang ngàn cao sang” để không ngừng bước từng ngày trên sự bất ổn của kiếp người; và Ngài đã bước xuống tận chỗ rốt hết đến nỗi chết cái chết của một ‘tội phạm tội đồ’ nhất. Vậy mà, chính nhờ cái chết đó, cả nhân loại ‘có thể đứng thẳng lên’; cũng như ngày Sabbat hôm ấy, dù biết kẻ thù đang rình rập, Ngài vẫn ra khỏi vùng an toàn để nâng một phụ nữ mười tám năm còng lưng ‘có thể đứng thẳng lên’. Hôm nay, Ngài cũng sẵn sàng trợ giúp để mỗi người ‘có thể đứng thẳng lên’. Nhưng trước hết, Ngài muốn bạn và tôi vượt qua ‘nỗi sợ phải ra khỏi vùng an toàn’ của mình; một tính hư nết xấu, một lối sống mà Ngài gọi là “giả hình” như Ngài đã gọi trưởng hội đường.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa, có lẽ, về mặt tâm linh, con đã già đi, xin trẻ hoá con. Cho con cứng cáp mà ra khỏi những chân trời hạn hẹp, nhất là giúp con vượt qua ‘nỗi sợ phải ra khỏi vùng an toàn!’”, Amen.

(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)