NHẬT KÝ LÒNG THƯƠNG XÓT CHÚA NƠI LINH HỒN TÔI #3, ST FAUSTINA
NK 27-NK 33
27 Hạn thệ lần đầu [tuyên lời khấn tạm lần đầu tiên, ngày 30 tháng 4 năm
1928].
Một ước vọng muốn hủy mình vì Chúa với một tình yêu tích cực, nhưng
là một tình yêu không ai nhận thấy, ngay cả những chị em gần gũi nhất với tôi.
Tuy nhiên, sau khi tuyên khấn, cảnh tối tăm vẫn tiếp tục ngự trị trong linh
hồn tôi gần một nửa năm nữa. Một lần nọ, khi tôi đang cầu nguyện, Chúa Giêsu
đoạt chiếm toàn thể linh hồn tôi, bóng tối tan biến, và tôi nghe được trong mình
những lời sau đây:
"Con là niềm vui của Cha; con là hoan lạc của Cha."
Từ lúc đó, tôi cảm nhận được Thiên Chúa Ba Ngôi trong tâm hồn; tức là ở trong tôi.
Tôi cảm thấy được ngập lút trong ánh sáng Thần Linh. Cũng từ lúc đó, linh hồn
tôi được ở trong sự kết hợp mật thiết với Thiên Chúa, như một con trẻ với người
cha yêu quí của mình.
28 Một lần nọ, Chúa Giêsu truyền cho tôi, Con hãy đến với Mẹ Bề Trên
[có lẽ là Mẹ Raphael 18] và xin Mẹ cho con mặc áo nhặm bảy ngày, mỗi đêm
một lần con hãy trỗi dậy và lên nhà nguyện. Tôi thưa vâng, nhưng lúc phải đi
gặp Mẹ Bề Trên, tôi nhận thấy khó khăn thực sự. Tối hôm đó, Chúa Giêsu hỏi,
Con sẽ trì hoãn bao lâu đây? Tôi quyết tâm sẽ thưa Mẹ Bề Trên ngay lần gặp
Mẹ liền sau đó.
Ngày hôm sau, gần đến giờ ngọ, tôi thấy Mẹ Bề Trên đi về phía nhà ăn, và
bởi vì nhà bếp, nhà ăn, và gian phòng nhỏ bé của chị Aloysia ở gần nhau, nên tôi
mời Mẹ vào phòng của chị Aloysia và thưa với Mẹ về ý muốn của Chúa Giêsu.
Lúc ấy, Mẹ trả lời,
“Tôi không cho chị mặc áo nhặm nào cả. Tuyệt đối không! Nếu Chúa Giêsu ban cho chị sức khỏe như một người lực lưỡng, thì khi đó tôi
mới cho phép chị thực hành những việc khổ chế ấy.”
Tôi xin lỗi vì đã làm mất thời giờ của Mẹ rồi rời gian phòng. Vào lúc đó, tôi
nhìn thấy Chúa Giêsu đang đứng tại cửa phòng ăn nên thưa với Người,
“Chúa truyền con xin phép thực hiện những việc khổ chế này, nhưng Mẹ Bề Trên lại không ban phép.”
Chúa Giêsu đáp,
"Cha ở đây trong lúc con thưa chuyện với Bề Trên và đã biết tất cả. Cha không đòi con phải thực hành khổ chế, nhưng là phải vâng lời. Bằng sự vâng lời, con dâng lên một vinh quang lớn lao cho Cha và lập công phúc cho chính con."
29 Khi nghe biết về mối tương giao thân mật giữa tôi với Chúa Giêsu, một vị
bề trên [có lẽ Mẹ Jane] đã xác quyết là tôi đang lừa dối mình. Mẹ cho tôi biết:
"Chúa Giêsu chỉ tương giao thân mật như thế với các vị thánh, chứ không phải với hạng tội lỗi “giống như chị đâu, chị à!” (12)
Sau đó, tôi dường như không còn tín nhiệm vào Chúa Giêsu. Trong một lần chuyện vãn với Chúa vào buổi sáng, tôi thưa với Người,
“Lạy Chúa Giêsu, Chúa có phải là ảo tưởng hay không?”
Chúa Giêsu đã trả lời, Tình yêu của Cha không lừa dối ai.
30 + Vào một dịp kia, khi đang suy ngắm về Chúa Ba Ngôi, về yếu tính của
Thiên Chúa, tôi thực lòng muốn biết và thấu hiểu Thiên Chúa là Đấng nào….
Bỗng nhiên, linh hồn tôi được cất lên như thể sang thế giới bên kia. Tôi nhìn
thấy một vầng sáng không sao đến gần được, và trong ánh sáng đó, xuất hiện
như ba nguồn sáng mà tôi không thể hiểu. Và từ ánh sáng ấy phát ra những lời
dưới dạng sấm chớp bao phủ cả trời đất. Tôi cảm thấy rất buồn vì không hiểu gì
cả.
Bỗng nhiên, Chúa Cứu Thế vô cùng khả ái của chúng ta từ trong biển ánh
sáng không thể đến gần ấy bước ra, tuyệt vời khôn tả với những thương tích ngời
sáng của Người. Và từ ánh sáng ấy phát ra lời, Thiên Chúa là Đấng Tự Hữu Tự
Yếu Tính, không ai dò thấu được Người, dù là tâm trí thiên thần hay nhân
loại. Chúa Giêsu phán với tôi, Con hãy nhận biết Thiên Chúa bằng cách
chiêm ngắm các ưu phẩm của Người. Một lúc sau, Chúa giơ tay ban phép
lành rồi biến đi.
31 + Một lần kia, tôi nhìn thấy một đám người rất đông ở bên trong và phía
trước nhà nguyện, ở cả ngoài đường vì trong nhà nguyện không còn chỗ.
19 Nhànguyện được trang trí để mừng lễ. Cũng có rất đông giáo sĩ gần bàn thờ, và rồi
chị em chúng tôi và các nữ tu của nhiều dòng khác nữa. Ai nấy đang chờ đợi một
người bước lên chỗ trên bàn thờ.
Bỗng tôi nghe có tiếng nói rằng chính tôi là người phải lên chỗ ấy trên bàn thờ. Nhưng ngay khi tôi vừa rời hành lang, băng qua khoảng sân và tiến vào nhà nguyện theo tiếng nói đã kêu gọi tôi, thì mọi người bắt đầu ném vào tôi với bất cứ thứ gì họ đang có trong tay: bùn, đá, cát, chổi… khiến tôi lúc đầu lưỡng lự không muốn tiến lên. Nhưng tiếng nói kia vẫn kêu gọi tôi thành khẩn hơn nữa, thành ra tôi bước đi can đảm.
Khi tôi vào nhà nguyện, các vị bề trên, các nữ tu, các học sinh, 20 và kể cả cha mẹ tôi đều tra tay đánh tôi bằng bất cứ thứ gì họ có, và dù muốn dù không, tôi đành phải nhanh chóng bước lên chỗ trên bàn thờ.
Ngay khi tôi vừa lên nơi đó, (13) cũng những học sinh, nữ tu, các bề trên ấy, và cả cha mẹ tôi nữa, tất cả đều bắt đầu giơ tay xin tôi ban ơn lành; còn tôi không còn ác cảm nữa tuy họ đã ném đủ thứ vào mình tôi. Tôi ngạc nhiên vì cảm thấy một tình thương yêu rất đặc biệt đối với những người vừa cưỡng ép tôi phải đi nhanh chóng đến chỗ dành sẵn cho tôi. Đồng thời, linh hồn tôi dạt dào niềm hạnh phúc khôn tả và nghe được những lời này,
"Con hãy làm bất cứ điều gì con muốn, con hãy phân phát các ơn lành như ý con, cho bất cứ ai con muốn và bất cứ khi nào con muốn."
Và ngay lúc đó, thị kiến chấm dứt."
32 Một lần khác, tôi được nghe những lời này,
"Con hãy đến với Mẹ Bề Trên và xin phép chầu mỗi ngày một giờ trong suốt tuần cửu nhật. Trong giờ chầu ấy, con hãy cố gắng kết hợp trong lời cầu nguyện với Mẹ Thánh Cha. Con hãy cầu nguyện bằng tất cả tâm hồn trong sự kết hợp với Đức Mẹ Maria, và hãy cố viếng đàng thánh giá trong giờ đó. Tôi đã được phép, mặc dù không đủ một giờ, nhưng bất cứ giờ nào có thể sau khi đã hoàn thành các việc phận sự."
33 Tôi làm tuần cửu nhật với ý cầu nguyện cho tổ quốc. Đến ngày thứ bảy trong tuần cửu nhật, tôi nhìn thấy Mẹ Thiên Chúa mặc áo trắng tinh, giữa trời
và đất. Mẹ đang cầu nguyện, tay chắp trước ngực, và mắt hướng về trời. Từ Trái Tim Mẹ phát ra những tia sáng rực rỡ, một số hướng lên trời, và một số khác bao phủ tổ quốc chúng tôi.
St. Faustina