XUÂN NÀY CON KHÔNG VỀ, MẸ ƠI !
Tin Pham
Mẹ điện hỏi, con trai có khỏe không con
Tiết đông sang chắc xứ người lạnh lắm
Gió đêm thổi thiếu bàn tay mẹ ấm
Xuân sắp về mẹ nhớ cảnh đoàn viên.
Chấp nhận đi xa vì cơm, áo, gạo, tiền
Là chấp nhận thiệt thòi nhiều Mẹ ạ!
Con không sợ những tháng ngày vất vả
Không sợ khi về tóc đã nhuộm màu sương.
Không sợ xa nhà rồi quên tiếng quê hương
Không muốn Mẹ, con xa cách tình mẫu tử
Không chối bỏ tuổi thơ mình lam lũ
Không ngại tảo tần dậy sớm, thức khuya.
Nhưng Mẹ ơi!
Con không muốn vợ con cũng giống Mẹ ngày xưa
Ngồi chọn ăn rau, nhường con mình phần cá
Không muốn ngoài kia, khi trời lạnh giá
Con cuộn chăn mềm, Mẹ chiếu cói co ro.
Con không muốn Mẹ suy nghĩ đắn đo
Buổi chợ ngày mai bán gà hay yến thóc
Không muốn thấy Cha suốt ngày phải mặc
Manh áo vai sờn, lưng trắng vệt mồ hôi.
Không muốn con thơ tay in vết phèn vôi
Chân đạp bùn non vì thiếu tiền nhập học
Không muốn mẹ, suốt canh thâu trằn trọc
Tháng ba về dè dặt đợi mùa sang.
Không muốn trưa, chiều cháu mẹ lại lang thang
Về nhà ngoại mong đúng giờ dùng bữa,
Cuốn sách giáo khoa rách nhiều trang ở giữa
Mấy năm ròng mục nát vẫn “chuyền tay”.
Con muốn chúng sẽ giống con hôm nay
Lấy gia đình, quê hương là điểm tựa
Vẫn tha thiết với Miền Trung nắng lửa
Nhưng biết vươn lên thoát khỏi bóng tre làng.
Con biết bây giờ tết đến, xuân sang
Mẹ lại bảo “Răng không về với mệ”
Con gượng cười mà ngấn đôi dòng lệ
Thêm một lần, con lỡ hẹn Mẹ ơi!
Giàu như người ta tôi phấn đấu cả đời
Giàu như Mẹ, giàu tình thương là đủ
Khi xuân về người ta vui đoàn tụ
Mẹ tôi buồn, khóc nhớ những đứa con xa
Thơ: Phan Quang Phóng
Tin Pham
Mẹ điện hỏi, con trai có khỏe không con
Tiết đông sang chắc xứ người lạnh lắm
Gió đêm thổi thiếu bàn tay mẹ ấm
Xuân sắp về mẹ nhớ cảnh đoàn viên.
Chấp nhận đi xa vì cơm, áo, gạo, tiền
Là chấp nhận thiệt thòi nhiều Mẹ ạ!
Con không sợ những tháng ngày vất vả
Không sợ khi về tóc đã nhuộm màu sương.
Không sợ xa nhà rồi quên tiếng quê hương
Không muốn Mẹ, con xa cách tình mẫu tử
Không chối bỏ tuổi thơ mình lam lũ
Không ngại tảo tần dậy sớm, thức khuya.
Nhưng Mẹ ơi!
Con không muốn vợ con cũng giống Mẹ ngày xưa
Ngồi chọn ăn rau, nhường con mình phần cá
Không muốn ngoài kia, khi trời lạnh giá
Con cuộn chăn mềm, Mẹ chiếu cói co ro.
Con không muốn Mẹ suy nghĩ đắn đo
Buổi chợ ngày mai bán gà hay yến thóc
Không muốn thấy Cha suốt ngày phải mặc
Manh áo vai sờn, lưng trắng vệt mồ hôi.
Không muốn con thơ tay in vết phèn vôi
Chân đạp bùn non vì thiếu tiền nhập học
Không muốn mẹ, suốt canh thâu trằn trọc
Tháng ba về dè dặt đợi mùa sang.
Không muốn trưa, chiều cháu mẹ lại lang thang
Về nhà ngoại mong đúng giờ dùng bữa,
Cuốn sách giáo khoa rách nhiều trang ở giữa
Mấy năm ròng mục nát vẫn “chuyền tay”.
Con muốn chúng sẽ giống con hôm nay
Lấy gia đình, quê hương là điểm tựa
Vẫn tha thiết với Miền Trung nắng lửa
Nhưng biết vươn lên thoát khỏi bóng tre làng.
Con biết bây giờ tết đến, xuân sang
Mẹ lại bảo “Răng không về với mệ”
Con gượng cười mà ngấn đôi dòng lệ
Thêm một lần, con lỡ hẹn Mẹ ơi!
Giàu như người ta tôi phấn đấu cả đời
Giàu như Mẹ, giàu tình thương là đủ
Khi xuân về người ta vui đoàn tụ
Mẹ tôi buồn, khóc nhớ những đứa con xa
Thơ: Phan Quang Phóng